Chương 135: Ta Hiểu Rồi (2)
Mắt của Tống Lại Tử sáng lên, lắc đầu cảm thán nói: "Quả nhiên, người đọc sách chính là khác biệt, tâm tư thật nhiều!"
Bộ Phàm: "..."
Được thôi, cứ coi như đây là khen ngợi đi.
...
Nháy mắt.
Mấy ngày trôi qua.
Nhà Tống viên ngoại.
Sau mỗi lần Tống Tiểu Xuân múa kiếm xong, đều sẽ đứng im không nhúc nhích ở trong đình viện.
Mái tóc dài, trường bào phấp phới theo gió, bên tai nghe tiếng lá cây đong đưa cùng tiếng côn trùng khẽ kêu.
Đột nhiên, hai mắt Tống Tiểu Xuân mở ra.
"Bộ Phàm, hóa ra ngươi có ý này, ta hiểu rồi!"
Cái gọi là nhìn trời, cảm thụ tự nhiên ấy, thực ra chính là để hắn vứt bỏ tất cả tạp niệm, cả thân cả tâm đều tập trung vào đường kiếm, mà toàn tâm toàn thân này không phải chỉ là dùng nhiều lực để vung kiếm.
Mà là xuôi theo gió, xuôi theo vạn vật tự nhiên, để múa ra mỗi một đường kiếm.
Vào giờ khắc này, khí chất của Tống Tiểu Xuân thoáng thay đổi, đôi mắt trở nên vô cùng rực sáng có thần, rút trường kiếm cắm trên mặt đất lên, bỗng nhiên múa trường kiếm lần nữa.
Lực múa trường kiếm lần này nhìn có vẻ như nhu hòa vô lực, nhưng mỗi lần vung kiếm đều phát ra từng trận âm thanh xé gió.
...
Cùng lúc đó.
Bộ Phàm ngồi dưới gốc đào nhàn rỗi không có việc gì bèn tra xem tin tức hảo hữu, phát hiện hôm nay số lần múa kiếm của Tống Tiểu Xuân vậy mà lại ít hơn trước kia rất nhiều.
Xem ra múa kiếm nhiều cũng sẽ phiền chán.
Có điều, chuyện này ngược lại lại là chuyện tốt.
Nhưng Bộ Phàm nào ngờ được, hai ngày sau, Tống Tiểu Xuân cực kỳ hào hứng chạy qua đây.
"Bộ Phàm, ta thành công rồi!"
Tống Tiểu Xuân kích động tới mức ôm chặt Bộ Phàm.
Bộ Phàm mặt mày ngơ ngác.
Gì?
Cái gì thành công rồi?
"Các ngươi?"
Chính vào lúc này, đúng lúc Chu Minh Châu tới đây đọc sách nhận chữ, thuận tiện giúp làm cơm luôn, lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau, lập tức há to mồm.
Giờ phút này, bầu không khí dường như tràn ngập lúng túng.
"Làm phiền rồi, các ngươi tiếp tục đi!"
Chu Minh Châu làm một thế tay ra dấu xin lỗi, không nói hai lời lập tức quay người rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đầu Bộ Phàm tức khắc hiện đầy dấu gạch đen, trực tiếp gọi Chu Minh Châu lại.
"Thôn trưởng, ngươi gọi ta làm gì thế?"
Chu Minh Châu mỉm cười, mắt nhỏ vừa liếc nhìn Bộ Phàm, lại vừa liếc nhìn Tống Tiểu Xuân, liếc qua liếc lại liên tục.
Bộ Phàm đỡ trán.
Hắn có thể khẳng định nha đầu này không biết đã nghĩ đi tận đâu rồi.
Sớm biết như vậy sẽ không để Chu Minh Châu mơ giấc mơ kiểu đó, ngươi xem xem đã bị nhiễm thành cái dạng gì rồi.
"Nếu ngươi đã có việc tìm thôn trưởng, vậy ta trở về đây!"
Tống Tiểu Xuân thoáng nhìn thịt cá trong lòng Chu Minh Châu một cái, trên mặt lộ ra nghi hoặc.
"Ta không sao ta không sao, ta chỉ qua đây nấu cơm thôi, các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi, ta chắc chắn sẽ không làm phiền các ngươi đâu!"
Chu Minh Châu chạy nhanh như chớp vào trong phòng bếp, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn không ít.
Bộ Phàm không có thời gian đi để ý Chu Minh Châu, mà tiếp tục tra xem tin tức hảo hữu.
【Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi cảm ngộ ra người kiếm hợp nhất】
"Ngươi đã có thể người kiếm hợp nhất rồi?"
Bộ Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Tống Tiểu Xuân.
"Quả nhiên không thể giấu được ngươi!"
Vốn dĩ Tống Tiểu Xuân còn muốn cho Bộ Phàm một bất ngờ, không nghĩ tới Bộ Phàm thoáng cái đã đoán ra được.
"Vậy chúc mừng ngươi!"
Bộ Phàm còn có thể nói cái gì nữa, chỉ cho là bởi vì Tống Tiểu Xuân múa kiếm nên mới cảm ngộ ra người kiếm hợp nhất.
"Ngươi không cần chúc mừng ta, nếu không phải lần trước ngươi chỉ điểm, thì ta cũng sẽ không thể người kiếm hợp nhất!"
Ánh mắt của Tống Tiểu Xuân chân thành, nói.
Chỉ điểm lần trước?
Bộ Phàm nhíu mày.
Lần trước hắn có chỉ điểm Tống Tiểu Xuân sao?
Đột nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh, hắn lập tức phun một ngụm nước bọt.
Chắc không phải là lần bảo Tống Tiểu Xuân không có việc gì thì đi ngắm trời đấy chứ?
Cái này mà cũng có thể cảm ngộ ra người kiếm hợp nhất?
Khi ấy hắn chỉ cảm thấy Tống Tiểu Xuân cứ luôn múa kiếm cũng không phải là cách, nên mới bảo Tống Tiểu Xuân không có việc gì thì ngắm trời đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Như thế đối với mắt cũng tốt.
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không ngờ được Tống Tiểu Xuân lại cảm ngộ ra người kiếm hợp nhất từ trong này.
Đây có được xem như là mèo mù vớ được chuột chết không.
Hay là nói, Tống Tiểu Xuân người ngốc có phúc của người ngốc.
"Ngươi sao thế?"
Thấy vẻ mặt của Bộ Phàm kỳ lạ, Tống Tiểu Xuân nghi hoặc nói.
"Không sao không sao!"
Bộ Phàm khoát khoát tay.
"Bộ Phàm, ta đã tới người kiếm hợp nhất rồi, vậy tiếp theo ta phải làm như thế nào?"
Ở góc nhìn của Tống Tiểu Xuân, trình độ kiếm pháp của Bộ Phàm cực kỳ cao siêu.
Khóe miệng Bộ Phàm khẽ giật.
Hắn nhớ hình như hắn cũng từng đạt tới cái gọi là người kiếm hợp nhất, nhưng đó là do kỹ năng thăng cấp mà cảm ngộ ra được.
Bảo hắn quét kinh nghiệm còn được, cảm ngộ gì đó, hắn thật sự không hiểu.
Nhưng mà, thấy ánh mắt đầy khát vọng kia của Tống Tiểu Xuân, Bộ Phàm cũng không tiện nói gì.
Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
"Ừm, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã đạt đến cảnh giới tầng thứ nhất của kiếm pháp rồi?"
Bộ Phàm chắp hai tay, thể hiện khí chất sinh ra tự nhiên của cao nhân.
"Cái gọi là cảnh giới tầng thứ nhất này, coi trọng kiếm như người, coi người như kiếm, nắm cỏ trong tay, cũng là vũ khí sắc bén."
Tống Tiểu Xuân tán đồng gật gật đầu.
Hiện tại dùng trình độ kiếm pháp của hắn, xác thật là có thể làm tới mức biến cỏ cây đều trở thành kiếm.
"Vậy cảnh giới tầng thứ hai của kiếm pháp thì sao?"
"Không vội không vội, cái này còn cần ngươi phải cảm ngộ, trực tiếp nói cho ngươi biết thì sẽ không thể tu luyện được kiếm pháp chân chính." Bộ Phàm khoát khoát tay.
"Vậy phải cảm ngộ thế nào?" Tống Tiểu Xuân có chút gấp không kịp chờ nói.
"Buông xuống!" Bộ Phàm chắp tay nói.
"Buông xuống? Buông xuống cái gì?" Tống Tiểu Xuân tràn đầy nghi hoặc.
"Cái này cần ngươi phải ngộ ra được!"
Bộ Phàm khoát khoát tay, đi đến chỗ ghế trúc nằm xuống.
Dư quang nơi khóe mắt len lén liếc nhìn Tống Tiểu Xuân đang ngẩn ra, trong lòng nhất thời thở phào một hơi.
Đợi Chu Minh Châu làm cơm xong.
Tống Tiểu Xuân vẫn đứng im ở chỗ đó, trong miệng lẩm nhẩm "buông xuống".