Chương 134: Ta Hiểu Rồi (1)
Tôn Đại Trụ vừa muốn nói gì đó, lại bị Tôn Trương Thị cắt ngang.
"Được rồi được rồi, ta biết ngươi lo lắng cho đám người tam nương, ban ngày, ta đã nhìn qua bọn chúng rồi!"
Lúc trước Tôn Đại Trụ đã từng nói với mọi người trong nhà không ai được đi thăm Tôn tam nương, nhưng miếng thịt mang thai mười tháng đẻ ra, sao Tôn Trương Thị có thể không đau lòng được.
Bình thường cũng sẽ vụng trộm đi thăm bọn người Tôn tam nương.
"Bọn chúng sống thế nào?" Kỳ thực trong lòng Tôn Đại Trụ biết việc người trong nhà thường xuyên đi thăm tam nương, nhưng ông ta nhớ đến chuyện trong mơ, khó khăn mở miệng hỏi.
"Bọn chúng vẫn tốt, bây giờ tam nương đang làm việc trong cái xưởng kia của Minh Châu, ba đứa trẻ đi học ở tư thục của thôn trưởng." Tôn Trương Thị nói.
"Trong thôn có ai nói ra nói vào gì không, bọn trẻ có bị bắt nạt không?"
Giọng điệu của Tôn Đại Trụ có chút nghẹn ngào.
Ở trong mơ, bởi vì tam nương không còn trượng phu nên những kẻ lười biếng ở trong thôn thường xuyên trêu ghẹo tam nương, ông ta rất muốn dùng một quyền đấm chết những kẻ bắt nạt khuê nữ của ông ta.
Còn cả bọn trẻ, thường xuyên bị người ta mắng là đứa trẻ không cha, còn bị người khác ném đá, nhưng ông ta nhìn thấy lại không thể làm gì được.
"Có nói ra nói vào hay không làm sao mà ta biết được, người ta nói xấu cũng không nói ở trước mặt. Nhưng mà thế nào cũng sẽ có chút ít, dù sao thì tam nương là một khuê nữ đã gả đi lại quay về nhà ngoại ở..."
Tôn Trương Thị thở dài, có chút không nói tiếp được.
"Ta xem ai dám!"
Khuôn mặt hiền lành của Tôn Đại Trụ đột nhiên trở nên hung dữ, nói.
"Lão đầu nhà ngươi, nằm mơ có một giấc thôi mà sao cứ như biến thành người khác thế!"
Tôn Trương Thị có hơi bất ngờ.
Ở trong thôn Tôn Đại Trụ nổi tiếng là người hiền lành, từ trước đến nay đều rất ít khi nổi giận với người khác.
"Ngươi không biết!"
Tôn Đại Trụ gục đầu xuống.
Ở trong mơ, thấy khuê nữ liên tục bị bắt nạt, điều đó còn đau hơn lấy kim đâm lên người ông ta.
Thậm chí, ông ta hận không thể giúp khuê nữ trút giận.
Nhưng ông ta không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuê nữ và ngoại tôn bị người ta bắt nạt hết lần này đến lần khác.
"Được rồi được được rồi, ta không biết được chưa?"
Tôn Trương Thị lắc lắc đầu, chỉ cho là Tôn Đại Trụ còn chưa lấy lại được tinh thần sau cơn ác mộng.
"Ba đứa trẻ ở tư thục rất tốt, ông cũng không phải không biết những đứa trẻ mà thôn trưởng dạy dỗ đứa nào cũng hiểu chuyện, sao có thể tùy tiện bắt nạt người khác được!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Vẫn là thôn trưởng biết dạy dỗ bọn trẻ!"
Tôn Đại Trụ nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Lão đầu tử, sao ngươi lại khóc thế?" Tôn Trương Thị bị dọa.
"Không sao không sao, vừa rồi bụi bay vào mắt ta, sắc trời cũng không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đấy!"
Tôn Đại Trụ không muốn để cho người bạn già cười nhạo, vội vàng nằm xuống, lôi kéo chăn nệm.
Tôn Trương Thị cũng không vạch trần.
Ở chung nhiều năm như vậy, sao bà ta có thể không biết rõ tính cách ông bạn già của mình được.
Đó là người chết vì sĩ diện.
"Lão bà tử, ngủ rồi sao?"
"Vừa mới nằm xuống, sao có thể ngủ nhanh thế được?"
"Ngày mai ta định dẫn Xuyên Tử, Hà Tử tới nhà chồng của tam nương."
"Tới làm gì? Bồi thường thay tam nương sao?"
"Không phải, nói thế nào thì bọn người tam nương cũng phân nhà nhiều năm như vậy rồi, dựa vào cái gì mà tiền bồi thường và khế đất phải giao cho mẹ chồng của nó chứ? Sáng mai, chúng ta đi đòi lại!"
"Hả?"
...
Mặc kệ Tôn Trương Thị có bất ngờ thế nào với sự thay đổi của Tôn Đại Trụ.
Lúc này, cơ thể Bộ Phàm đáp xuống trong sân nhà mình, nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân ngồi dưới gốc đào không biết đang làm gì.
"Muội đang làm gì thế?" Bộ Phàm bước lên trước.
"Vẽ vòng tròn!"
Hỏa Kỳ Lân cúi đầu dùng viên đá nhỏ vẽ từng vòng từng vòng.
Bộ Phàm cũng sẽ không ngây ngốc đi hỏi tại sao lại vẽ vòng tròn.
Suy cho cùng, thân là một ca ca có trách nhiệm lại yêu thương muội muội, có đôi khi cũng phải cổ vũ muội muội một chút.
"Ừm, không tệ, vậy ta đi ngủ trước đây!"
Hỏa Kỳ Lân: " “o (一︿一+)o "
...
Ngày hôm sau, Bộ Phàm đang dạy học bên trong tư thục, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở.
【Nhiệm vụ: Nỗi niềm khó nói của Tôn tam nương hoàn thành】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 500000 điểm kinh nghiệm X2】
Sau đó.
Là một chuỗi liên tiếp các âm thanh nhắc nhở kỹ năng thăng cấp vang lên ở trong đầu.
Xem ra cha con hai người Tôn Đại Trụ hoà hợp rồi.
Thực ra theo lẽ thường mà nói, cho dù hắn không làm gì thì đôi cha con này cũng sẽ hòa thuận, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Mà liên quan tới chuyện Tôn Đại Trụ tới nhà chồng Tôn tam nương đòi công đạo, vẫn là sau khi tư thục tan học Tống Lại Tử nói cho Bộ Phàm biết.
"Thôn trưởng, ngươi không biết cái thôn của nhà chồng tam nương kia vô liêm sỉ tới mức nào đâu? Còn cả thôn trưởng kia nữa, căn bản là không cách nào so được với thôn trưởng như ngươi. Bọn họ nói thế nào cũng không chịu đem bạc và khế đất trả lại cho tam nương, còn nói Đại Trụ thúc không phải tới đòi công đạo vì tam nương, rõ ràng chính là vì nhắm vào bạc. Nếu không phải có bốn người bọn ta đi theo, thì đám người Đại Trụ thúc chắc chắn không phải đối thủ của đám người trong thôn của tam nương." Tống Lại Tử vỗ vỗ ngực tự hào nói.
"Vậy sau đó thì sao?"
Sao Bộ Phàm có thể không nhìn ra Tống Lại Tử đang nghĩ chủ ý gì chứ.
"Vẫn là Minh Châu lợi hại, nói mấy câu là đã có thể trị được bọn họ rồi!" Tống Lại Tử cảm thán nói.
"Minh Châu cũng đi sao?" Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn nói.
"Đúng vậy, cũng may mà có Minh Châu, thôn trưởng, ngươi không biết đâu Minh Châu nói cái gì mà luật pháp, cái gì mà đồng lõa ấy. Tóm lại là nói đến mức thôn trưởng kia suýt chút nữa sợ tè ra quần, nhưng mà có chút đáng tiếc, cuối cùng chỉ đòi được một nửa số bạc, một nửa còn lại bị một nhà tiểu thúc của tam nương xài hết rồi."
Tống Lại Tử lắc đầu thở dài nói.
"Đây có lẽ cũng là chuyện tốt!" Bộ Phàm cười nói.
"Ài, Minh Châu cũng nói như thế, nàng nói như vậy có thể để cho người của thôn đó biết nhà chồng của tam nương là loại người gì. Còn nói cái gì nữa ấy, ta cũng nhớ không rõ, tóm lại chính là nói về sau nhà chồng của tam nương cũng không dám tới tìm tam nương gây phiền toái nữa."