Chương 137: Bình Nhỏ Màu Xanh
"Ngươi là một phàm nhân không thể tu luyện hỏi việc này làm gì?" Ánh mắt Tống Tiểu Xuân nghi hoặc nói.
"Vậy thì ngươi không hiểu rồi, hiện tại Đại Ny vẫn còn chưa nổi danh, chính là cơ hội tốt để ôm đùi kim chủ đấy." Trong mắt Chu Minh Châu lấp lánh ánh sáng.
"Ôm đùi kim chủ?" Tống Tiểu Xuân nhíu nhíu mày.
"Có nghĩa là tìm chỗ dựa!" Chu Minh Châu thuận miệng giải thích nói.
"Vậy ta thường xuyên ôm đùi kim chủ của ca ta!"
Hỏa Kỳ Lân đang ăn cơm ở bên cạnh nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhỏ lên, trong miệng nhỏ nhai cơm phồng cả má, nói chuyện đều không rõ ràng.
"Yô, thôn trưởng, ba năm cất bước, nhất định đừng có kích động ha!" Chu Minh Châu nhướng mày, cười nói.
Đầu Bộ Phàm lập tức xuất hiện đầy gạch đen.
Thật sự coi rằng hắn không biết có ý gì à.
"Vậy ta thấy ngươi không có cơ hội ôm đùi kim chủ Đại Ny rồi!" Bộ Phàm yên lặng chốc lát nói.
"Tại sao?" Chu Minh Châu nghi hoặc nói.
"Đại Ny mới tiến vào Tu Tiên giới không bao lâu, chờ nàng có thực lực kia thì chí ít cũng phải tầm trên mấy trăm đến ngàn năm, khi đó tro cốt của ngươi có còn không cũng là một vấn đề." Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Chu Minh Châu há miệng, ngây người tại chỗ.
...
Bữa cơm này ăn tới tận khi mặt trời sắp lặn mới kết thúc.
Tống Tiểu Xuân cáo từ trở về, tiếp tục lĩnh hội cái gọi là "buông xuống".
Chu Minh Châu thu dọn bát đũa xong cũng quay về nhà rồi, Hỏa Kỳ Lân chạy về phòng của mình, tiếp tục ngắm nhìn bức tranh mỹ nam kia, không đúng, là Kỳ Lân Đồ đực.
Bộ Phàm vẫn ngồi dưới gốc cây đào, tay nâng cuốn sách, tiểu bạch lư lại đi tiểu dưới gốc đào.
Về chuyện vì sao tiểu bạch lư lại nhiệt tình bón phân cho cây đào như vậy, hắn có chút bất đắc dĩ, cũng đã nhiều lần nói với tiểu bạch lư đừng làm như vậy.
Nhưng tiểu bạch lư hôm nay gật đầu, ngày mai lại tiếp tục bón phân.
Có điều, thấy cây đào cũng không có vấn đề gì, nên cũng không so đo quá nhiều.
Cho dù cây đào này thật sự không thể ra quả cũng không sao, cứ coi như trồng cây để che nắng vậy.
"Vương đạo hữu, có thể ra ngoài gặp mặt không!"
Thình lình, trong đầu vang lên giọng nói của Hàn Cương.
Bộ Phàm ngước mắt, nhìn về nơi xa, thân hình đột nhiên biến mất trên ghế trúc.
Khắc tiếp theo, xuất hiện trên bầu trời nơi rừng rậm.
"Hàn đạo hữu, ngươi không cần phải lần nào gặp mặt cũng có cá tính như vậy chứ?" Thấy bộ dáng chật vật của Hàn Cương, khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
"Khụ khụ, đám người tu tiên bọn ta không câu nệ tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết!" Hàn Cương cũng biết dáng vẻ hiện tại quả thật có hơi nhếch nhác, ngượng ngùng nói.
"Không biết đạo hữu tìm Vương mỗ có chuyện gì?"
Bộ Phàm lắc lắc đầu, giữa lúc nói chuyện, hắn thả thần thức ra, sợ Hàn Cương bị truy sát bỏ chạy đến nơi này.
May mà trong phạm vi thần thức của hắn, không hề có bất kỳ tu sĩ cấp cao nào.
"Đây là bảo bối Hàn mỗ lấy được từ trong Hư Vô bí cảnh!"
Đối với việc Bộ Phàm sử dụng thần thức, Hàn Cương không để ý chút nào, trái lại cảm thấy đây là thao tác cơ bản.
Chỉ thấy hắn vừa lật tay, tức khắc trên bàn tay đột nhiên xuất hiện một cái bình nhỏ màu xanh.
"Đây là?" Bộ Phàm hiếu kỳ.
"Hàn mỗ cũng không biết rõ lắm, có điều pháp khí ở trong Hư Vô bí cảnh bình thường đều không đơn giản, chắc hẳn bình nhỏ màu xanh này cũng có chỗ bất phàm nào đó."
Hàn Cương cũng không che giấu, nói ra lai lịch của bình nhỏ màu xanh.
Bình nhỏ màu xanh này là Hàn Cương lấy được từ một cỗ thi thể cực lớn.
Cỗ cơ thể kia cực kỳ to lớn, con người đứng ở trên đó nhỏ bé giống như sâu kiến.
Nhưng cỗ thi thể khổng lồ kia bị Yêu tộc phát hiện ra sớm nhất, xung quanh toàn là đại yêu.
Mà từ trước tới nay Hàn Cương vẫn luôn có một câu châm ngôn.
Phú quý khó cầu.
Hắn nghĩ, người khổng lồ như vậy khẳng định là có bảo bối gì đó, cho nên, không nghĩ nhiều lập tức lén chui vào bên trong người khổng lồ tìm kiếm.
Đúng như dự đoán.
Phát hiện ra ở tai của người khổng lồ có bình nhỏ màu xanh này.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục tìm kiếm, đã bị Yêu tộc phát hiện ra rồi, lập tức dẫn tới việc bị mấy con đại yêu truy sát suốt cả đường.
Bộ Phàm bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách lúc trước lại nhận được tin tức Hàn Cương bị Yêu tộc truy sát.
Hóa ra là bởi vì cái bình nhỏ màu xanh này.
"Vương đạo hữu, lần trước ngươi tặng ta Hỗn Độn Càn Nguyên Chung, trong Hư Vô bí cảnh lần này nó đã bảo vệ tính mạng của ta mấy lần, Hàn mỗ cũng không có gì báo đáp, thôi thì đem vật này tặng cho đạo hữu!"
Dứt lời, Hàn Cương trực tiếp ném tay vứt bình nhỏ màu xanh cho Bộ Phàm.
Bộ Phàm vừa định từ chối.
Dù sao thì hắn cũng thật sự không thiếu thứ đồ chơi linh bảo này.
Nhưng vào lúc này, trước mắt đột nhiên hiện lên một hàng chữ.
【Chưởng Thiên Bình】
【Đẳng cấp: Không biết】
【Tác dụng: Chiếc bình này có thể hấp thu tinh hoa ánh trăng, ngưng tụ ra linh dịch, có thể thúc đẩy linh thực】
Bộ Phàm sững sờ.
Chưởng Thiên Bình.
Chắc không phải là...
Ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Hàn Cương.
Tên này vừa khéo cũng họ Hàn.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Hơn nữa, pháp khí có thể khiến hệ thống không có cách nào kiểm tra được thì đẳng cấp phải cao tới nhường nào chứ.
"Nếu đạo hữu đã tặng, Vương mỗ từ chối thì thành bất kính rồi!"
Bộ Phàm thu Chưởng Thiên Bình vào trong thanh vật phẩm, có vẻ như so sánh với Hỗn Độn Càn Nguyên Chung thì hắn chiếm hời cực lớn từ Hàn Cương rồi.
"Khách khí rồi, khách khí rồi!"
Hàn Cương không để ý chút nào, khoát khoát tay.
"Trong Hư Vô bí cảnh lần này Hàn mỗ thu hoạch được rất nhiều, chắc phải bế quan một đoạn thời gian, không nhiều lời với đạo hữu nữa, cáo từ!"
Hàn Cương ôm quyền, lập tức quay người hoá thành một vệt dài bay xa.
...
Trở lại dưới gốc đào.
Tiểu bạch lư ngẩng đầu nhìn Bộ Phàm, lại nheo mắt.
Bộ Phàm tựa lưng trên ghế trúc, sau khi lấy Chưởng Thiên Bình từ trong thanh vật phẩm ra, ngắm nhìn Chưởng Thiên Bình, bên trong trống không.
"Hấp thu tinh hoa ánh trăng!"
Bộ Phàm thoáng nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, cơ thể vừa lóe, lập tức xuất hiện trên ngọn cây đào, tìm một chỗ thích hợp, đặt Chưởng Thiên Bình ở trên ngọn cây.
Nói thật lòng.
Nếu như là linh bảo khác thì thật sự không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Nhưng Chưởng Thiên Bình thì không giống vậy, có thể thúc đẩy linh thực.