Chương 138: Càng Khốn Nạn Càng Không Phải Người
Khi ấy, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ tới gốc đào lớn trồng ở trong nhà.
Ban đầu, hắn vẫn luôn cho rằng bởi vì hắn yên tĩnh tu luyện ở trong thôn nên hệ thống mới cố ý ban thưởng cây đào để trào phúng hắn.
Nhưng những năm này, hệ thống cẩn thận tận tụy, làm tròn bổn phận cương vị, chưa từng có bất kỳ chút thiên vị nào, ban thưởng cũng rất công bằng.
Sao hắn có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được?
【Phần thưởng: 100000 điểm kinh nghiệm】
Bộ Phàm ngây người.
Phần thưởng này tới cũng quá đột ngột rồi đi?
Lẽ nào...
Có vẻ như hắn đã phát hiện ra một chủ ý hay để quét kinh nghiệm hằng ngày.
Nói đi cũng phải nói lại.
Vì vậy, cây đào lớn này chắc chắn là phải có chỗ bất phàm nào đó.
Mà Chưởng Thiên Bình vừa khéo có tác dụng thúc đẩy linh thực, hắn muốn thử thúc đẩy cây đào này xem liệu có hữu dụng hay không.
...
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng.
Bộ Phàm lấy Chưởng Thiên Bình về.
Nhìn thấy bên trong Chưởng Thiên Bình thật sự ngưng tụ ra linh dịch màu xanh, có điều linh dịch khá là ít ỏi, đổ xuống cây đào thì miễn cưỡng cũng được tính là ba giọt.
Sau đó, hắn thử nịnh nọt hệ thống, không có bất kỳ ban thưởng gì cả.
Xem ra con đường này còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.
Hôm nay tư thục được nghỉ, mới sáng sớm Hỏa Kỳ Lân đã được Tiểu Thảo, Tiểu Hoa và Tiểu Thúy gọi ra ngoài chơi rồi, nói là tới tư thục đánh đàn.
Bộ Phàm nhàn rỗi không có việc gì bèn cưỡi tiểu bạch lư bắt đầu đi dạo trong thôn.
Mục đích ấy à.
Có thể có mục đích gì chứ.
Trên đường đi.
Các hương thân nhìn thấy Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư, nhộn nhịp chào hỏi, Bộ Phàm cũng chào hỏi lại từng người.
Từ sau khi trở thành tiên sinh dạy học, Bộ Phàm liền quen với việc mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn lãng, cho người ta một cảm giác khí chất thanh nhã không nói nên lời.
"Minh Châu, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự thích ngươi, chuyện từ hôn cũng không phải là ý của ta!"
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến.
Từ xa Bộ Phàm nhìn thấy Chu Minh Châu bị một nam tử mặc áo bào màu lam nhạt quấn lấy, lập tức nổi lên hứng thú nhìn qua đó.
"Ồ? Vậy đó là chủ ý của ai?"
Hai tay Chu Minh Châu khoanh trước ngực, nhìn xem Lưu An biểu diễn thế nào.
"Ta không thể nói, ngươi cứ coi như việc này là lỗi của ta đi! Nhưng ta đối với ngươi là thật lòng đấy!"
Lưu An bày ra dáng vẻ khó xử, bỗng chợt, nhìn Chu Minh Châu đầy thâm tình.
"Được thôi, đều là lỗi của ngươi, được rồi chứ, bây giờ ngươi có thể cút rồi!" Chu Minh Châu không kiên nhẫn, hất hất tay.
Lưu An có chút sững sờ.
Trước kia nếu hắn nói như vậy, Chu Minh Châu sẽ đau lòng không tả nổi.
Tại sao lần này lại không giống như vậy nữa.
"Minh Châu, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta!"
Khóe miệng Lưu An nổi lên vị đắng chát: "Ngươi biết không, từ lúc rời xa ngươi, lòng ta vẫn luôn hối hận tự trách, ta hận bản thân mình tại sao lại vô dụng như vậy, hận bản thân mình tại sao phải nghe theo sắp xếp của nương ta, nhưng mệnh lệnh của phụ mẫu không thể làm trái, ta có thể làm thế nào chứ? Một bên là phụ mẫu của ta, một bên là người mà ta thích, ta… ta…"
Giọng nói của Lưu An trở nên nghẹn ngào.
Khuôn mặt khôi ngô bất lực kia, lại mang theo vài phần đau khổ tự trách.
Chu Minh Châu không có biểu cảm gì, ngược lại là ba người đàn bà đi cùng với Chu Minh Châu lại thực sự rơi nước mắt.
"Không tồi không tồi, đài từ rất ổn, có thể nhìn ra được ngươi đã dốc một phen khổ tâm, biểu cảm cũng rất khớp, nhưng động tác có phần khoa trương làm màu, tạm cho ngươi mười điểm trước đi!"
Mặt mày Lưu An ngơ ngác.
Cái gì đài từ?
Cái gì biểu cảm động tác?
Cái gì mười điểm?
Ngay cả ba người đàn bà ở bên cạnh Chu Minh Châu nghe xong cũng hơi sững sờ một chút.
"Minh Châu, ngươi phải tin tưởng ta, ta đối với ngươi là thật lòng si mê, chẳng lẽ chúng ta quen biết từ lúc còn nhỏ cho tới bây giờ, ta là người như thế nào, ngươi còn không hiểu rõ?"
Lưu An cười khổ lắc đầu, bộ dạng rất là thương tâm khổ sở.
"Các ngươi nhớ cho kỹ, đây là chiêu thức quen thuộc nhất của tra nam, đầu tiên là thâm tình nói về chuyện cũ, giả bộ đáng thương, rũ bỏ trách nhiệm vô cùng sạch sẽ, để cho các ngươi bất tri bất giác rơi vào trong bẫy. Vì vậy các ngươi nhất định phải cảnh giác cao độ nhìn cho rõ ràng, loại người này bề ngoài trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng, nhưng bộ mặt thật lại khiến người ta chán ghét tột cùng."
Chu Minh Châu truyền thụ kinh nghiệm cho ba người đàn bà ở bên cạnh, nói.
"Minh Châu, cái gì gọi là tra nam vậy?" Tôn tam nương thưa dạ đặt câu hỏi.
"Các ngươi nhìn xem, chính là giống như loại người này, tự tư tự lợi, ham muốn hưởng thụ, háo sắc dối trá." Chu Minh Châu chỉ chỉ Lưu An.
"Minh Châu, ta mặc kệ ngươi có hiểu lầm gì với ta, nhưng ta là thật lòng thích ngươi, ta đã nói với nương của ta rồi, ngoài ngươi ra ta không cưới ai khác!"
Sắc mặt Lưu An lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ thâm tình, duỗi tay muốn kéo Chu Minh Châu, nhưng lại bị Chu Minh Châu khéo léo tránh khỏi.
"Đùng!"
Chu Minh Châu không chút lưu tình, đạp một cước vào bụng Lưu An, làm Lưu An trực tiếp bị đạp bay.
"Lưu An, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, thật sự coi Chu Minh Châu ta là bùn nhão sao, mấy chiêu cũ rích đó của ngươi rất buồn nôn ngươi có biết không? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám quấn lấy ta, thì ta cũng không dám bảo đảm lần sau liệu có đá vào chỗ không nên đá hay không?"
Chu Minh Châu mặt lạnh như băng, nhìn Lưu An đang nằm trên mặt đất kêu rên.
"Minh Châu, ngươi thật sự vô tình như vậy?" Lưu An đau thì đau, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo nói.
"Ta vô tình?" Chu Minh Châu cười nói.
"Lúc đầu ta gánh nước chặt củi cho nhà các ngươi, bị nương của ngươi sai sử giống như chó, bị muội muội điêu ngoa bốc đồng kia của ngươi bắt nạt, ngươi ở đâu?"
Chu Minh Châu chất vấn: "Ta bị nhà ngươi từ hôn, tự sát hai lần, ngươi lại ở nơi nào? Bây giờ thì tốt rồi, một câu ta không biết, ta không nguyện ý là xoá bỏ hết thảy sao?"
"Còn có, đừng có suốt ngày lấy nương của ngươi ra làm cái cớ, mặc dù nương ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng so với bà ta ngươi càng không phải người, càng khốn nạn!"