Chương 141: Lý Lang Trung Trở Về (2)
Bộ Phàm chậm rãi đi vào trong sân, ánh mắt hắn lập tức dừng trên người tiểu nam hài kia.
Thoạt nhìn quả thật tiểu nam hài này giống y như những gì Tống Lại Tử nói.hắn khoảng bốn năm tuổi, thân mình gầy yếu, mặt mày thanh tú, cũng có vài phần tương tự như Lý lang trung.
Không cần hỏi, hắn đã xác định được tiểu nam hài này chính là cốt nhục của Lý lang trung.
Thực sự không nhìn ra được.
Lý lang trung mới đi có vài năm mà đã làm ra một hài tử rồi.
Lý lang trung cũng không biết Bộ Phàm đang nghĩ cái gì, hắn cười nói: "Hiện giờ ngươi là thôn trưởng trong thôn, có rất nhiều việc cần làm, ta không muốn quấy rầy ngươi. Chỉ là ta không nghĩ tới, mới vài năm không gặp, ngươi đã trở thành tiểu thôn trưởng nổi danh có phúc khí trong thôn rồi, còn là tiên sinh dạy học nữa!"
"Cái gì tiểu thôn trưởng có phúc khí chứ? Đó đều là các hương thân thuận miệng nói mà thôi!" Bộ Phàm khoát tay.
"Đúng rồi, sư phụ, tại sao lần này ngươi trở về không mang sư nương về cùng?" Bộ Phàm lập tức ghé vào bên tai Lý lang trung thấp giọng nói.
"Sư nương gì chứ? Ta còn chưa thành thân, lấy đâu ra sư nương?"
Lý lang trung lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó dường như hắn nghĩ tới điều gì, cho nên lắc đầu cười nói:
"Tiểu Phàm, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hài tử này là cô nhi ta thu nhận ở bên ngoài. Vi sư đã làm chủ cho ngươi nhận hắn làm đồ nhi rồi."
"Cáp, ngươi thay ta thu đồ đệ?"
Bộ Phàm há hốc mồm, còn có loại chuyện này sao?
"Làm sao vậy? Ngươi không vui hả? Ta đã nhìn kỹ rồi, hài tử này tư chất hơn người, y thuật tương lai của hắn chắc chắn không kém hơn ngươi!" Lý lang trung nghiêm mặt nói.
"Ta không có ý gì khác, chỉ là, ngươi đã coi trọng hài tử này, vì sao ngươi không thu hắn làm đệ tử mà lại chuyển hắn cho ta?" Bộ Phàm hỏi.
"Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Cũng bởi qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ tiếp tục ra ngoài du lịch, không tiện mang theo hắn!" Lý lang trung nói.
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Hoá ra lão nhân gia ngươi muốn ra ngoài vui chơi, không muốn dạy đồ đệ, cho nên ném nhiệm vụ này cho ta?
Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, không hiểu sao hắn cứ cảm giác chuyện này có chút không thích hợp.
Nếu hắn nhớ không lầm, sau khi Lý lang trung cứu được một Hoàng tử, đã bị mang vào kinh thành.
Mà lúc này Lý lang trung đột nhiên trở về, còn dẫn theo một hài tử.
"Sư phụ, ngươi không được hãm hại ta đâu, thân phận hài tử này có vấn đề hay không?" Bộ Phàm cảm thấy hắn có chút đa nghi, nhưng vì an toàn tốt nhất nên hỏi nhiều một chút.
"Hài tử này thì có vấn đề gì chứ? hắn chỉ là một cô nhi lưu lạc bên ngoài thôi!" Lý lang trung nghiêm mặt nói.
"Thật sự không có vấn đề?" Bộ Phàm lại hỏi.
"Không có vấn đề!" Mặt Lý lang trung vẫn không đổi sắc.
"Không phải Hoàng tử, hay hài tử nhà đại thần nào đó sao?" Bộ Phàm nghĩ nghĩ nói.
Đáy mắt Lý lang trung hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Trong lòng Bộ Phàm rơi lộp bộp một cái.
Sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt Lý lang trung, tự nhiên không qua được pháp nhãn của hắn.
"Sư phụ, ngươi nói thật đi, nếu không ta cũng không dám giữ hài tử này ở lại!" Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Tại sao ngươi đoán được?" Lý lang trung cười khổ.
"Ta nói vu vơ thôi!" Bộ Phàm nói.
"Tiểu tử ngươi…!" Lý lang trung bất đắc dĩ nói.
Hoá ra những lời vừa nãy là xú tiểu tử này thử hắn thôi.
"Được rồi được rồi, coi như tiểu tử ngươi thông minh, ta cũng không gạt ngươi, ngươi đã đoán đúng thân phận của hài tử này rồi!"
Sau khi Lý lang trung đưa nam hài vào trong phòng, hắn lập tức nói ra thân thế của hài tử đó.
Tiểu nam hài kia tên là Lục Nhân.
Là hài tử của một vị đại thần họ Lục trong triều đình. Vị đại thần này luôn luôn bảo trì trung lập, cho nên không đứng về phía bất cứ vị Hoàng tử nào.
Nhưng hết lần này cho tới lần khác vị đại thần ấy vẫn gặp hoạ, từ bị người buộc tội ăn hối lộ trái pháp luật, tới quy kết nối giáo cho giặc, để cho tộc nhân xâm chiếm ruộng nương của dân chúng, hắn còn bị vu hãm là bề tôi không có lòng trung thành.
Cuối cùng, cả nhà bị kết tội phải chém đầu.
Vừa lúc ấy, Lý lang trung ở kinh thành cũng có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với vị đại thần này. Hơn nữa từ trước đến nay, hắn cũng biết vị đại thần này làm việc quang minh lỗi lạc, chắc chắn không làm gì nên tội.
Có điều lời nói của một mình hắn không gợi nên tác dụng gì hết. Rồi hắn biết chuyện ngày hôm sau vị đại thần này sẽ bị xử trảm, hắn lập tức dựa vào mối quan hệ của mình, tiến vào đại lao gặp mặt bằng hữu lần cuối.
Ai ngờ vị đại thần kia lại nhờ Lý lang trung một chuyện.
Hơn nữa vị đại thần này cũng không phải một người bình thường. Đối phương đã đoán được lần này nhà mình gặp tai ương ngập đầu, cho nên trước đó đã bí mật đưa hài tử rời khỏi kinh thành, sau đó còn truyền ra bên ngoài tin tức hài tử nhà mình bệnh chết.
Mà chuyện vị đại thần này nhờ Lý lang trung cũng rất đơn giản, chỉ là truyền lời.
Ai có thể ngờ rằng hài tử nhà vị đại thần kia lại bị người nuôi dưỡng hắn ngược đãi, nhốt trong chuồng bò nuôi như nuôi súc vật, còn phải ngủ cùng trâu, cả người đều đầy vết bầm tím.
Thấy một màn này, lửa giận của Lý lang trung lập tức bốc lên đầu.
Trong cảm nhận của hắn, vị đại thần kia là một người tốt, cũng có chút giao tình với hắn. Nhìn thấy hài tử của bằng hữu bị ngược đãi như vậy, Lý lang trung làm sao có thể chịu đựng nổi.
Lại thêm thời điểm vị đại thần kia gửi hài tử cho nhà này, mặc dù đã che giấu thân phận nhưng vẫn để lại một số bạc không nhỏ.
Số bạc đó cũng đủ cho một nhà này sống một cuộc đời giàu sang.
Vậy mà gia đình ấy lại bạc đãi hài tử nhà đại thần kia.
Lý lang trung cũng không nhiều lời vô nghĩa. Hắn lập tức lấy danh nghĩa thúc phụ của Lục Nhân sau đó lấy lại quyền nuôi dưỡng tiểu nam hài. Tiếp theo hắn không hề do dự bỏ thuốc xổ cho gia đình kia, ước chừng làm người một nhà này tiêu chảy suốt vài ngày mới hết.
Đương nhiên hắn có thể thuận lợi hành động như vậy, cũng vì khuôn mặt hắn có chút tương tự với Lục Nhân.
"Sau này, ta đã mang hài tử này theo trên đường ta hành nghề y." Lý lang trung thở dài.
"Sư phụ, hài tử này thực sự là nhi tử của vị Lục đại nhân kia mà không phải Hoàng tử sao?" Bộ Phàm nghi ngờ nói.