Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 149: Đây Là Thư Viện Như Thế Nào (2)

Chương 149: Đây Là Thư Viện Như Thế Nào (2)
Lại thêm hai ngày trôi qua.
Đám trẻ Thiết Đản trở về thôn, lập tức làm bùng nổ toàn bộ thôn làng.
Tất cả thôn dân nghe thấy đám Thiết Đản không phải tú tài thì cũng là đồng sinh, đôi mắt bọn họ suýt chút thì trợn cả ra ngoài.
Cho dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy tin tức, bọn họ vẫn không kiềm được chấn động.
Trên mặt của lão thôn trưởng Vương Trường Quý đầy vẻ thoải mái.
Cảnh tượng khuyên Bộ Phàm rời khỏi thôn lúc trước bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
"So sánh với chuyện một mình ta đi thi kiếm công danh, ta lại cảm thấy không bằng dạy dỗ ra một đám đệ tử có công danh, làm như vậy có cảm giác thành tựu hơn nhiều!"
“Bộ Phàm, có lẽ lựa chọn của ngươi là đúng!”
Khóe miệng của Vương Trường Quý hiện lên nụ cười khổ, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta lại lộ ra vài phần vui mừng.
Hai ngày sau đó.
Ca Lạp thôn tổ chức yến tiệc.
Tiền tổ chức tiệc vẫn do các tộc chi trả, nhưng nhà của Chu Minh Châu và Tống viên ngoại, cùng với Tống Lại Tử gần đây kiếm được chút tiền tự dùng danh nghĩa của mình đưa ra chút ngân bạc.
Bộ Phàm bất lực.
Loại tình huống này, về sau có phải mỗi năm đều sẽ tổ chức một lần không?
Nhưng xem xét việc có điểm kinh nghiệm, bỏ đi, quét xong lại nói sau.
Phụ mẫu của những tú tài hoặc là những đồng sinh kia không có ai là không cảm kích đến rơi nước mắt, nói cảm tạ với Bộ Phàm.
Các hương thân khác cũng lần lượt đến kính rượu Bộ Phàm.
Bởi vì theo như bọn họ thấy, cùng là một tiên sinh dạy dỗ, đám trẻ Thiết Đản có thể làm tú tài, đồng sinh, vậy thì con của bọn họ chắc chắn cũng có thể.
Người đến mời rượu quá nhiều, Bộ Phàm không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải giả say, trốn khỏi yến tiệc.
...
Cùng lúc đó.
Địa chủ cường hào khắp nơi trong huyện thành đều nổi lòng hiếu kỳ về thư viện Bất Phàm của Bộ Phàm.
Ban đầu bọn họ cho rằng thư viện Bất Phàm này cho dù lúc trước danh tiếng không nổi, nhưng có thể dạy ra đệ tử chiếm trọn năm vị trí đầu, lại còn gọi là thư viện, quy mô chắc chắn không nhỏ.
Nhưng điều khiến bọn họ không bao giờ ngờ tới là thư viện Bất Phàm này chỉ là tư thục nhỏ của một thôn nào đó.
Chỉ đến khi bọn họ nghe ngóng được thôn làng đó là Ca Lạp thôn, bọn họ mới cau mày.
Giống như người bình thường nhiều nhất cũng chỉ biết Ca Lạp thôn từng có người được tiên nhân nhận làm đệ tử, nhưng đối với những người có chút thủ đoạn thì lại biết không ít.
Thậm chí một số người còn biết nhiều hơn.
Huyện nha.
“Năm thí sinh này thật sự đến từ Ca Lạp thôn?”
Tri huyện họ Phương hiện giờ của La Dương huyện, lúc này Phương tri huyện đang ngồi trước bàn sách, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, đại nhân!” Tiểu lại cúi đầu cung kính nói.
“Biết rồi, ngươi lui xuống đi!”
Phương tri huyện phất tay, tiểu lại kia kính cẩn lui khỏi thư phòng.
Mấy năm nay, tên tuổi của Ca Lạp thôn không truyền đến tai Phương tri huyện.
Nói đến Ca Lạp thôn này, phản ứng đầu tiên của người dân chính là xà bông thơm.
Dù sao thì hiện giờ xà bông thơm trong huyện thực sự quá nổi tiếng, thậm chí đã đến độ không ai mà không biết.
Nhưng hắn ta lại biết, những thứ này so với một người mà nói, hoàn toàn chẳng đáng nói chút nào.
Ca Lạp thôn đã từng có hai đứa trẻ được Huyền Thiên môn nhận làm đệ tử, lúc đó người biết được chuyện này cực ít.
Mà Phương tri huyện chính là một trong số cực ít người biết chuyện lúc đó.
Thật ra được Tiên môn thu nhận làm đệ tử, chuyện này ở trong huyện thành vốn cũng không xem là gì, chỉ cần là người có chút địa vị thì đều muốn con cháu nhà mình bái nhập Tiên môn.
Tuy nhiên trừ kho tư chất cực tốt, nếu không đại đa số người đều là đệ tử bên ngoài của Tiên môn.
Nhưng Ca Lạp thôn này lại có một cô nương, không những bái nhập Tiên môn mà thậm chí còn được một vị Thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên môn thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Mặc dù Huyền Thiên môn xếp cuối cùng trong danh sách đỉnh cấp Tiên môn của Tu Tiên giới ở Đại Ngụy, nhưng thực lực cũng không thể xem thường.
Về phần thực lực của Thái thượng trưởng lão Huyền Thiên môn thì không cần phải nói nữa.
Có thể được một vị Thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Môn thu nhận làm đệ tử thân truyền, tiền đồ tương lai vô lượng không nói, chỉ cần dựa vào thân phận đệ tử thân truyền thì cũng không phải một tri huyện nhỏ bé tầm thường như hắn ta có thể chọc vào.
Hiện giờ Ca Lạp thôn này lại xuất hiện thêm một thư viện Bất Phàm.
Nếu như thư viện Bất Phàm này chỉ là tư thục thôn làng bình thường thì cũng thôi đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác học tử của thư viện Bất Phàm này lại sáng chói lóa mắt trong kỳ khoa khảo.
Không những năm học tử tham gia kỳ thi tú tài toàn bộ đều đỗ mà còn chiếm trọn năm vị trí đầu bảng, chín người tham gia kỳ thi đồng sinh cũng ôm trọn chín vị trí đầu.
Thế này sao không khiến Phương tri huyện kinh ngạc cho được.
“Lý Thủ Nhân, Vương Uyên Minh...”
Phương tri huyện cầm bài thi lên nhìn lướt qua, tờ đầu tiên trong chồng bài thi bất ngờ là tên của Thiết Đản, hắn ta không hỏi nhíu mày.
Nét chữ cởi mở phiêu dật,
Nước chảy mây trôi.
Đậm phong cách nho nhã.
Đây vốn không xem là gì, chỉ cần là người quen thuộc với thư pháp thì cũng có thể làm được.
Điều khiến Phương tri huyện cau mày là, nét chữ vững vàng này lại có cảm giác khác biệt, rất giống với chữ được viết trong sách của một vị Nho tu đại gia mà hắn ta đã từng nhìn thấy ở kinh thành.
Phải biết rằng mỗi một Nho tu ở Đại Ngụy đều là sự tồn tại khác biệt, được hàng ngàn vạn học giả tôn kính.
Cho dù chỉ là người có học thức vừa cảm ngộ được hạo nhiên chính khí thì cũng được triều đình che chở, thậm chí chỉ cần người đó muốn làm quan thì cũng có thể không qua khảo hạch mà trực tiếp được bổ nhiệm.
Hơn nữa phẩm cấp của chức quan cũng không thấp.
“Quá trẻ tuổi!”
Phương tri huyện lắc đầu.
Nếu như tuổi của năm người này lớn hơn một chút, hắn ta sẽ hoài nghi liệu có phải những người này đã cảm ngộ được hạo nhiên chính khí rồi không.
Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi thì làm sao có thể?
Có điều, thay vì hiếu kỳ về những thiếu niên này, hắn ta càng tò mò về vị tiên sinh có thể dạy ra nhóm học trò này.
“Có lẽ, ta phải chọn ngày đến bái phỏng tiên sinh của thư viện Bất Phàm này mới được!”
Trong mắt của Phương tri huyện lóe lên một tia sáng, trong lòng lặng lẽ có phán đoán, suy đoán này có hơi hoang đường, nhưng lại khiến người ta có một loại kích động không thể giải thích được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất