Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 162: Ta Thừa Nhận Ta Là Một Người Bình Thường

Chương 162: Ta Thừa Nhận Ta Là Một Người Bình Thường
Sáng hôm sau.
Bộ Phàm dạy học ở tư thục, nhìn thấy hai cái đầu nhỏ núp dưới góc tường lén la lén lút.
Lập tức đi ra ngoài xem.
Hai cái đầu nhỏ này không phải là người khác, chính là Đại Nha và Cẩu Thặng.
Bởi vì Tống Tử Hổ cần được dưỡng thương, cho nên một nhà bốn người bọn họ đều ở nhà Lão Lý Đầu.
Hai đứa nhỏ này thấy bị phát hiện, cúi cái đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, không dám nói chuyện, cứ như đứa nhỏ làm sai bị bắt được vậy.
"Những thứ vừa dạy kia, hai đứa đều biết chưa?" Bộ Phàm chắp tay, cười hỏi.
Đại Nha và Cẩu Thặng lắc lắc đầu.
"Tiên sinh, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý đến nghe lén!" Đại Nha sợ rụt rè nói.
"Ta không có ý trách cứ các ngươi, không cần nói xin lỗi!" Bộ Phàm sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Nha: "Các ngươi cũng muốn đọc sách?"
Đại Nha và Cẩu Thặng liếc nhau, gật đầu.
"Được rồi, vậy sau này các ngươi có thể đến tư thục dự thính, nhưng nhớ kỹ không được làm ảnh hưởng đến ca ca tỷ tỷ bên trong!" Bộ Phàm cười nói.
"Thật sao!" Đại Nha và Cẩu Thặng rất vui vẻ, nhất thời lễ phép hành lễ nói: "Đa tạ tiên sinh!"
Sau đó, Bộ Phàm đưa hai đứa nhỏ vào trong tư thục.
Trẻ con trong tư thục đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Đại Nha và Cẩu Thặng, Đại Nha và Cẩu Thặng bị nhìn đến vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Nhất là Cẩu Thặng, cả người nó hơi run rẩy, nếu không phải có tỷ tỷ ở đây, sợ là nó cũng không có dũng khí để đứng trên bục giảng.
"Đừng sợ!"
Bộ Phàm nhìn ra nỗi sợ hãi của Cẩu Thặng, sờ cái đầu nhỏ của Cẩu Thặng, an ủi vài câu, giới thiệu Đại Nha và Cẩu Thặng với trẻ con trong tư thục.
"Sau này Đại Nha và Cẩu Thặng sẽ đến tư thục dự thính, các ngươi phải chiếu cố bạn học mới nhiều một chút!"
"Biết rồi, tiên sinh!"
Bây giờ Tống Tử Hổ đã không còn hy vọng gì nữa.
Ngày hôm sau.
Sau khi tư thục tan học, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân đến nhà Lão Lý đầu.
Nhà Lão Lý gia biết Bộ Phàm đến châm cứu cho Tống Tử Hổ, rất là nhiệt tình nghênh đón bọn họ vào trong phòng Tống Tử Hổ.
"Tiên sinh, ngươi tới rồi!"
Tống Tử Hổ nửa nằm trên giường nhìn qua, tâm tình thoải mái nói.
"Đã tốt hơn chưa?"
Bộ Phàm gật đầu, từ sau khi Tống Tử Hổ biết chân có cách chữa trị, cảm giác tang thương và suy sụp đã biến mất, cả người có vẻ phấn chấn lên rồi.
"Hình như có khá hơn một chút!"
Tống Tử Hổ gãi gãi đầu, hắn ta cũng không biết chân đã tốt lên hay không.
"Qua vài ngày nữa, chân của ngươi sẽ có cảm giác!"
Bộ Phàm nhìn ra tâm tư của Tống Tử Hổ, đi lên trước ngồi ở bên cạnh giường, cười nhạt nói.
"Đợi lát nữa, ta sẽ châm cứu cho ngươi, ngươi thả lỏng một chút."
Tiểu Lục Nhân ở bên cạnh đem rương thuốc đặt trên bàn mở ra, lấy một bộ ngân châm từ bên trong ra sau đó đưa cho hắn.
"Ta hiểu rồi!" Tống Tử Hổ nói.
Tốc độ châm cứu của Bộ Phàm cực nhanh, từng cây ngân châm đâm vào chân phải Tống Tử Hổ, khiến trong lòng Lão Lý Đầu kinh hồn bạt vía.
"Phụ thân, có đau không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha có chút sợ hãi nói.
"Không đau!" Tống Tử Hổ cười đáp lại.
"Đúng rồi, đa tạ tiên sinh đã cho hai đứa nhỏ nhà ta đến tư thục đọc sách!"
Tống Tử Hổ mặc dù là người thô lỗ, nhưng lại rất sùng bái và tôn trọng đối với người đọc sách, theo hắn ta thấy mỗi người đọc sách đều là khúc tinh hạ phàm.
"Không có việc gì, ta chỉ là để cho bọn nhỏ ở bên cạnh tư thục dự thính, không tính là cái gì!"
Bộ Phàm cúi đầu châm cứu cho chân phải của Tống Tử Hổ đáp lại.
"Tiên sinh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài?" Tống Tử Hổ nghĩ tới chuyện gì đó.
"Ngươi nói đi!" Bộ Phàm giương mắt nói.
"Ngươi xem mắt của con trai ta có thể trở nên không khác người bình thường được không?"
Tống Tử Hổ có chút chần chờ, hắn ta cũng từng tìm lang trung trong thôn xem qua, lang trung kia nói mắt của Cẩu Thặng là bẩm sinh đã to nhỏ, không có cách.
Nhưng người khác không có cách, không có nghĩa là vị thần y này không có cách.
Người nhà của Lão Lý Gia cũng nghĩ đến vấn đề này, đồng loạt đem ánh mắt nhìn về phía Bộ Phàm.
Theo bọn họ thấy thôn trưởng ngay cả cái chân của Tống Tử Hổ bị lang trung trong trấn kết luận không thể chữa trị cũng có thể chữa khỏi, vậy vấn đề mắt to nhỏ kia chắc chắn cũng không có vấn đề gì.
【Nhiệm vụ: Chữa trị cho mắt của con trai Tống Tử Hổ. 】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Cẩu Thặng do vấn đề về mắt, không ít lần bị đứa nhỏ cùng tuổi cười nhạo, Tống Tử Hổ làm cha trong lòng không hề vui vẻ gì. 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 200000 điểm kinh nghiệm. 】
【Chấp nhận! Từ chối! 】
Nhìn ánh mắt kỳ vọng của cả nhà, Bộ Phàm suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói: "Tình huống của Cẩu Thặng là bẩm sinh, muốn chữa thành không khác gì người thường thì có chút khó khăn."
Cả nhà Lão Lý nhất thời đồng loạt thất vọng.
Trong lòng Tống Tử Hổ đột nhiên mất mát.
Chẳng lẽ nhi tử của hắn ta cũng chỉ có thể cứ như vậy sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha và Cẩu Thặng cũng tràn đầy mất mát.
"Nhưng mà ta có thể cải thiện giúp nó, khiến cho kích thước mắt bên kia của Cẩu Thặng thoạt nhìn không khác lắm, chỉ là sẽ mất không ít thời gian." Bộ Phàm nói tiếp.
"Thật sao? Cái này thật tuyệt vời, miễn là có thể chữa khỏi được, bao lâu cũng không quan trọng!"
Trong lòng Tống Tử Hổ không kìm nén được kích động, muốn bò dậy, lại bị một tay của Bộ Phàm đè xuống.
"Đừng kích động, trên chân ngươi còn có kim!"
"Thật là ngại quá, vừa rồi ta có chút kích động!"
Tống Tử Hổ lại nằm ngửa trên giường.
Thật ra đừng nói Tống Tử Hổ kích động, ngay cả nhà Lão Lý đầu cũng phấn chấn lên hơn.
Khuôn mặt của Đại Nha và Cẩu Thặng cũng kích động đến đỏ bừng.
"Cẩu Thặng, mau tới đây cảm tạ thôn trưởng!" Tống Tử Hổ gọi Cẩu Thặng một tiếng.
"Cẩu Thặng tạ ơn tiên sinh!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Thặng có chút kích động.
"Đợi lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi mấy dạy mấy động tác dụi mắt đơn giản, mấy động tác này đối với việc cải thiện đôi mắt của ngươi có lợi, bình thường khi không có việc gì thì làm nhiều một chút."
Bộ Phàm mỉm cười sờ cái đầu nhỏ của Cẩu Thặng.
"Con biết rồi, tiên sinh!"
Cẩu Thặng được xoa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rất vui vẻ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất