Chương 161: Nghèo Cũng Không Sao (2)
"Phụ thân, người xem!"
Con trai lớn và con trai út của Lão Lý Đầu đều đưa mắt nhìn về phía Lão Lý đầu.
"Đi lấy đi!"
Lão Lý Đầu tức giận khoát tay áo.
...
"Nương, người gọi con tới có chuyện gì sao?"
Vào trong phòng, Lý Thanh Hà tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy ấm nước, tự rót cho mình một ly nước.
"Thanh Hà, ngươi nói cho ta biết, những thứ kia ngươi lấy được như thế nào?" Lý Lưu thị nghiêm túc nói.
"Vừa nãy không phải con nói rồi sao? Con đỡ một lão thái thái dậy, là bà ấy tặng cho con.” Lý Thanh Hà uống một ngụm nước.
"Ngươi nghĩ nương là bà lão hồ đồ sao? Trong trấn nhiều người như vậy không ai đến đỡ lão thái thái kia, lại chờ ngươi đến đỡ?" Lý Lưu Thị không chút lưu tình nói.
"Nương, lời này của người nói không đúng, thế đạo này, lão thái thái kia ngã xuống thật đúng là không có ai dám đỡ." Lý Thanh Hà sửa lại.
"Người đã quên lão Tôn Gia trước kia sao? Nhà ông ta cũng không phải là đỡ một lão thái thái, sau đó bị lừa gạt mười mấy lượng. Nhỡ đâu ngày nào đó người có té ngã con thấy cũng không có nhiều người dám tới giúp đỡ!"
Lý Lưu thị bị nói đến á khẩu không nói được lời nào.
"Nương, người đừng tức giận nha, vừa rồi con cũng không phải muốn rủa người ngã, giống như nương, nhất định là sống lâu trăm tuổi!" Lý Thanh Hà làm nũng nói.
"Được rồi được rồi, không phải nương không tin ngươi, ngươi phải biết ngươi là nương của hai đứa nhỏ, ngàn vạn lần không thể làm chuyện có lỗi với Tử Hổ. Tử Hổ là người tốt, chờ thôn trưởng chữa khỏi chân cho Tử Hổ, ngươi và hắn phải sống thật tốt!"
Không có phụ mẫu nào không hy vọng đứa nhỏ sống tốt, Lý Lưu Thị cũng vậy, đương nhiên không hy vọng khuê nữ đi sai đường.
"Tử Hổ kia có cái gì tốt, ngoại trừ săn bắn, có thể kiếm được mấy đồng chứ!" Lý Thanh Hà trào phúng chán ghét nói.
"Thanh Hà, lời này của ngươi là có ý gì?" Lý Lưu Thị nhíu mày nói.
"Con chả có ý gì!"
Lý Thanh Hà phát hiện nói sai, vội vàng lắc đầu.
"Thanh Hà, cầu mà nương đã đi qua, so với đường ngươi đi còn nhiều hơn, ngươi phải biết rằng nữ nhân chúng ta cả đời này không phải gả được tốt như thế nào, mà là phải gả đúng người, nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần chịu cố gắng, giữ vững lập trường, đối tốt với thê nhi là được rồi!" Lý Lưu Thị khuyên nhủ.
"Con biết rồi, cũng không phải là trẻ con!" Lý Thanh Hà không kiên nhẫn nói.
Lý Lưu Thị thở dài trong lòng.
Bà ta làm sao nhìn không ra tâm của nha đầu này đã thay đổi.
"Thôn trưởng, được rồi sao?"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh kinh hỉ của con trai cả.
"Chúng ta ra ngoài xem một chút đi!"
Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân đi ra từ trong phòng.
Lão Lý Đầu và hai đứa con trai của hắn ta lập tức vây quanh, hỏi Đông hỏi Tây.
Bộ Phàm cũng không giấu diếm, nói tình huống của Tống Tử Hổ cho bọn họ nghe.
Đám người Lý lão Đầu nghe Tống Tử Hổ không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sớm biết thì lúc trước đã đi tìm thôn trưởng giúp Tử Hổ chữa chân, nếu không Tử Hổ cũng sẽ không gặp nhiều chuyện khổ như vậy!" Con trai cả của Lão Lý Đầu là Lý Xuyên Hà oán giận nói.
"Đúng vậy, ta nhớ rõ lang trung trong trấn kia nói cái gì mà trừ khi là thần y tái thế, nếu không thì chân của Tử Hổ không thể trị được." Con trai út của Lão Lý Đầu là Lý Xuyên Hồ cũng gật đầu nói.
"Cái này chứng tỏ thôn trưởng không phải chính là thần y sao?"
Lúc này đây mỗi người trong nhà Lão Lý đầu đều có vẻ thoải mái.
Dù sao, nỗi lòng đè nén nhà bọn họ từ trước đến nay cuối cùng cũng có ngày giải quyết.
"Đa tạ thôn trưởng!"
Lão Lý Đầu kích động nắm chặt tay của Bộ Phàm.
“Không cần, đây là việc ta nên làm!" Bộ Phàm khách khí cười nói.
Mà lúc này đây, Lý Lưu Thị và Lý Thanh Hà cũng đi từ trong phòng ra.
"Thôn trưởng, Tử Hổ thế nào rồi?" Lý Lưu thị sốt ruột nói.
"Người đang ở bên trong nghỉ ngơi!" Bộ Phàm cười nói.
"Vậy chân của Tử Hổ thì sao?" Lý Lưu Thị lại lo lắng sợ hãi nói.
"Lão Bà Tử, đừng lo lắng, thôn trưởng vừa nói chân Tử Hổ đã chữa xong rồi, chỉ là gần đây người không thể xuống giường đi lại được. Đại khái nửa tháng là có thể xuống giường, trong khoảng thời gian này cứ mỗi hai ngày thôn trưởng sẽ đến đây châm cứu cho Tử Hổ, như vậy mới có thể tốt hơn một chút."
Lão Lý đầu cười đến cực thoải mái nói.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!"
Trái tim của Lý Lưu Thị cầm cuối cùng cũng buông xuống, lập tức lôi kéo Lý Thanh Hà: "Thanh Hà, mau tới đây cảm tạ thôn trưởng!"
"Cảm ơn thôn trưởng!" Lý Thanh Hà không tình nguyện nói.
"Không cần cảm tạ."
Nhìn bộ dạng của Lý Thanh Hà, Bộ Phàm làm sao không rõ Lý Thanh Hà dường như không có tình cảm gì với Tống Tử Hổ chứ.
Nhưng mà đây là chuyện của hai phu thê nhà người khác, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Nhà Lão Lý Đầu vì cảm tạ Bộ Phàm, muốn mời Bộ Phàm ở lại ăn cơm, nhưng bị Bộ Phàm khéo léo từ chối, nói chờ Tống Tử Hổ khỏe rồi mời cũng được.
Nhà Lão Lý Đầu thấy Bộ Phàm nói như vậy, cũng không tiếp tục giữ hắn lại.
Sau đó.
Dặn dò nhà Lão Lý Đầu một vài điều cần chú ý, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân cùng nhau cưỡi tiểu bạch lư về nhà.
...
Về đến nhà.
Hỏa Kỳ Lân đã nấu xong một bàn thức ăn, cà tím xào thịt băm, thịt luộc, lươn vàng kho tàu.
"Ca, lương vàng này là của ta và Tiểu Thảo tỷ, Tiểu Hoa tỷ bắt, huynh xem có ngon không?"
Hỏa Kỳ Lân bày ra bộ dạng đáng yêu vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, ai có thể ngờ tiểu nha đầu nông thôn này lại là một đại yêu Nguyên Anh kỳ chứ.
"Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm!"
Bộ Phàm gật đầu, xem ra tiểu nha đầu này không ít lần học trù nghệ với Chu Minh Châu, bây giờ có thể nói là xuất sư rồi.
"Ca, vậy huynh nhất định phải ăn nhiều một chút!"
Được hắn khen ngợi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu của Hỏa Kỳ Lân nhất thời cười rất vui vẻ.
"Tiểu sư cô người nấu cơm ăn rất ngon!" Tiểu Lục Nhân cũng lấy lòng nói.
"Vậy ngươi ăn nhiều hơn một chút!"
Hỏa Kỳ Lân cười đến lông mày cong cong, lập tức gắp thêm thức ăn cho Tiểu Lục Nhân.