Chương 166: Hoàng Lương Nhất Mộng? (1)
"Ngươi tin thì tốt, đứa nhỏ Tử Hổ này không tệ!" Mặt Lý Lưu Thị lộ vẻ vui mừng.
Trước kia, lúc nàng nói loại đạo lý này, khuê nữ này luôn không kiên nhẫn. Nhưng hôm nay lại có thể nghe vào. Chứng tỏ đứa nhỏ này cuối cùng cũng đã trưởng thành.
"Nương, ta rửa sạch bát đũa xong sẽ đi qua thôn trưởng một chuyến!" Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lý Lưu Thị, Lý Thanh Hà cười giải thích,
"Đại Nha và Cẩu Thặng gần đây không phải đi học ở tư thục sao? Còn có chân Tử Hổ, dù sao thì ta cũng nên cảm ơn thôn trưởng một chút!"
"Ừm, thôn trưởng có ân lớn đối với nhà chúng ta, chẳng những chữa khỏi chân của Tử Hổ, còn dạy Cẩu Thặng đơn thuốc chữa mắt!"
Lý Lưu Thị gật đầu: "Phòng bếp có bánh quế, lúc ngươi đi nhớ cầm theo cho thôn trưởng!"
"Dạ!" Lý Thanh Hà lên tiếng, đi về phía phòng bếp.
...
Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng. Tay Bộ Phàm cầm quyển sách, nhàn nhã nằm ở trên ghế trúc, Hỏa Kỳ Lân nhàm chán hai tay chống cằm, mà Tiểu Lục Nhân ở trong phòng luyện chữ.
"Ca, tối hôm qua ngươi đi làm chuyện xấu gì rồi?" Hỏa Kỳ Lân ngáp một cái nói.
"Tại sao ngươi nói như thế?" Bộ Phàm buông quyền sách cầm trong tay xuống, vô cùng hứng thú nói.
"Ta thấy, trên người ngươi có một cỗ lệ khí, mặc dù rất nhạt, nhưng mũi của ta lại rất linh đó!" Hỏa Kỳ Lân chỉ cái mũi nhỏ của bản thân, vẻ mặt chân thành nói.
"Ta cảm thấy ngươi không phải gọi là Bộ Lân?" Bộ Phàm cười nói.
"Gọi là cái gì?" Hỏa Kỳ Lân hiếu kì.
"Gọi Tiểu Linh Thông!" Khóe miệng Bộ Phàm giơ lên.
"Tiểu Linh Thông?" Hỏa Kỳ Lân gãi đầu nhỏ: "Ca, ngươi đừng ngắt lời, mau nói tối hôm qua không phải ngươi làm chuyện xấu gì rồi chứ?"
"Không có gì, chỉ là hóa cặn bã thành tro!"
Giọng điệu Bộ Phàm bình thản, cầm quyển sách lên nhìn lại.
"Cặn bã?"
Hỏa Kỳ Lân vừa định hỏi gì đó, một âm thanh từ bên ngoài viện truyền vào.
"Thôn trưởng, có ở nhà không?" Lý Thanh Hà cầm theo giỏ trúc, đứng ở bên ngoài cổng sân.
"Là Thanh Hà tỷ, tại sao ngươi lại tới đây?" Bộ Phàm đứng lên, đón Lý Thanh Hà vào trong viện.
"Thôn trưởng, đây là bánh quế trong nhà làm, ngươi đừng khách khí!"
Lý Thanh Hà xốc vải trắng bên trên giỏ trúc lên, đặt một bàn bánh quế đem ra.
"Ngươi quá khách khí, tới thì tới còn mang đồ làm gì!" Bộ Phàm cười nói.
"Không khách khí không khách khí!" Lý Thanh Hà vội vàng lắc đầu: "Ta là tới cảm ơn thôn trưởng ngươi, nhờ có thôn trưởng, chân Tử Hổ mới có thể tốt, mắt Cẩu Thặng mới có thể trị!"
"Đây có đáng gì đâu!" Bộ Phàm lắc đầu.
Lý Thanh Hà muốn nói lại thôi, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Hỏa Kỳ Lân đang ăn bánh quế.
"Đừng ăn một mình, cầm mấy cái bánh quế cho Tiểu Lục Nhân! Bộ Phàm biết Lý Thanh Hà có chuyện muốn nói với hắn, lại bận tâm Hỏa Kỳ Lân ở bên cạnh, lập tức đưa tay vỗ đầu nhỏ của Hỏa Kỳ Lân.
"Biết rồi!" Hỏa Kỳ Lân mắt to quay tít một vòng, cầm lấy hai cái bánh quế chạy vào trong phòng.
"Thanh Hà tỷ, có lời gì ngươi cứ nói?" Bộ Phàm cầm lấy bánh quế trên bàn cắn một cái, hương vị cũng không tệ lắm.
"Thôn trưởng, ngươi tin trên đời có kiếp trước kiếp này không?" Thấy Hỏa Kỳ Lân vào phòng, Lý Thanh Hà do dự một chút nói.
"Tin thì có, người không tin thì không có!" Bộ Phàm lắc đầu.
"Cũng đúng chỉ có người đã trải qua mới biết được có hay không?" Lý Thanh Hà tự lẩm bẩm, nếu như không phải nàng trải qua, nàng cũng không tin cái gọi là kiếp trước kiếp này.
"Thôn trưởng, ta nói ta trải qua kiếp trước kiếp này, ngươi tin không?" Lý Thanh Hà nhìn về phía hắn nói.
"Ồ? Nói thế nào?" Bộ Phàm giương mắt nói.
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào!"
Lý Thanh Hà ngẩng đầu nhìn về phía cây đào lớn xanh um tươi tốt.
...
Kiếp trước, nàng ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp chướng mắt Tống Tử Hổ. Sau đó gặp phải Triệu Thắng.
Triệu Thắng khác với những hán tử trong thôn kia. Đường nét trên khuôn mặt hắn thanh tú khá tuấn tú, soái khí lại pha lẫn vẻ ôn nhu, trên người tản ra khí chất đặc biệt, giống như một công tử tao nhã. Nói chuyện hài hước, lại là công tử phú gia trong thành.
Lúc ấy nàng bị vài câu lời ngon tiếng ngọt của Triệu Thắng dỗ đến xoay quanh, chỉ cho là Triệu Thắng chính là kết quả tốt nàng muốn tìm.
Về sau Triệu Thắng hứa hẹn muốn cưới nàng trở về làm thiếu phu nhân, nói cái gì mà hắn không quan tâm nàng là phụ nữ có chồng. Chỉ là bởi vì đường xá xa xôi, trên đường cần tiêu xài rất nhiều.
Ngay lúc đó nàng đã sớm bị vinh hoa phú quý làm mù mắt, lấy bạc khế đất trong nhà đi bỏ trốn với Triệu Thắng.
Mà đây chính là vận mệnh bi thảm bắt đầu. Triệu Thắng kia vốn dĩ không phải là công tử phú gia gì, mà từ đầu đến cuối là súc sinh lừa đảo. Triệu Thắng lấy thân phận công tử phú gia lừa gạt cô nương trong thôn cầm bạc bỏ trốn.
Sau đó dùng thuốc mê mê choáng các nàng, chẳng những cướp đi bạc của những cô nương kia, hắn còn bán đến thanh lâu.
Nhưng hay đi dạo bên hồ, nào có đạo lý không ướt giày.
Lúc trước Triệu Thắng đang thông đồng một người phụ nhân, bị trượng phu của đối phương phát hiện, trực tiếp đánh gãy cái chân thứ ba.
Nhưng mà cũng từ đó dưới vẻ ngoài vinh quang của Triệu Thắng, lại là sự âm tàn bạo ngược. Sau khi Triệu Thắng lừa gạt sẽ ngược đãi cô nương một phen, lại bán cho thanh lâu. Mà Lý Thanh Hà chính là một trong số đó.
Ở nơi tối tăm không thấy mặt trời kia, Lý Thanh Hà trải qua những ngày sống không bằng chết. Nàng hận bản thân có mắt không tròng, bị ma quỷ ám ảnh.
Rõ ràng có trượng phu toàn tâm toàn ý thương nàng, yêu chiều nàng lại không muốn, đi tin súc sinh hoa ngôn xảo ngữ kia, cuối cùng lưu lạc tới tình trạng này.
Ở bên trong đó, không biết nàng khóc bao nhiêu lần. Nàng muốn gặp nam nhân thương nàng, yêu chiều nàng kia, muốn gặp hai nhi nữ một lần. Nàng khóc đến khi mù hai mắt, tú bà thanh lâu cảm thấy nàng vô dụng, lúc này mới thả nàng ra.
Nàng kéo được thân thể tàn phá về thôn. Cha mẹ nhìn thấy dáng dấp của nàng, vừa khóc vừa giận. Sau đó nàng mới biết được từ sau khi nàng bỏ trốn với người khác, Tống Tử Hổ không tái giá, một mình vừa làm cha vừa làm nương nuôi hai hài tử lớn.
Hơn nữa quan hệ giữa Tống Tử Hổ và cha mẹ khi không có nàng cũng không hề bị rạn nứt. Ngược lại ngày lễ tết đều sẽ mang hai hài tử tới thăm người thân. Điều này khiến nàng càng ngày càng hổ thẹn với Tống Tử Hổ.