Chương 170: Mặt Nạ Thần Bí
"Nói như thế nào đây, bình thường thôi à!" Chu Minh Châu suy nghĩ một chút nói.
"Xem bộ dáng của ngươi, là xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?" Bộ Phàm nói.
"Cũng không tính là chuyện lớn gì!"
Chu Minh Châu lắc đầu, nhưng vẫn nói ra chuyện mở kenda chicken gặp phải.
Bởi vì kenda chicken lấy giá cả rẻ, nhanh lấy nhanh ăn, rất nhanh làm ra thành tựu ở huyện thành, hấp dẫn không ít người giàu có và dân chúng bình thường tới thưởng thức.
Nhưng cũng bởi vậy bị người đỏ mắt. Nhất là ông chủ đông gia của tửu lâu quán trọ. Bọn họ không dám ra mặt đối phó Chu Minh Châu, nhưng bọn họ lại có thể bắt chước Chu Minh Châu mở kenda chicken. Giống như gà KFC, gà McDonald xuất hiện như măng mọc sau mưa.
"Ánh mắt những người này quá hạn hẹp, đừng nhìn miếng khoai tây gà rán làm thành đơn giản, nhưng cách thức bên trong rất phức tạp." Chu Minh Châu xem thường nói.
"Minh Châu tỷ, khoai tây và gà rán kia ăn ngon không?" Đôi mắt nhỏ của Hỏa Kỳ Lân lấp lánh nói.
"Ngươi muốn ăn?" Chu Minh Châu cười nói. Đầu nhỏ của Hỏa Kỳ Lân gật nhẹ một cái.
"Chờ một lát, ta làm cho ngươi ăn!" Chu Minh Châu thương yêu sờ lên đầu nhỏ của Hỏa Kỳ Lân.
...
"Tiên sinh, có ở nhà không?" Bỗng nhiên một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Nghe xong âm thanh này, Bộ Phàm cười khổ lắc đầu. Chủ nhân của âm thanh này không phải người khác mà chính là Tống Tử Hổ. Từ sau khi thương thế chân Tống Tử Hổ tốt lên, cách mấy ngày liền tới nhà hắn đưa một chút lâm sản trên núi.
Đi ra ngoài nhìn xem, quả nhiên bây giờ trên vai Tống Tử Hổ khiêng một cây gậy gỗ, đứng ở bên ngoài viện, mà sau gậy gỗ còn mang theo hai con thỏ xám và hai con gà rừng.
"Chào tiên sinh!"
Đại Nha và Cẩu Thặng đi theo sau lưng Tống Tử Hổ, lễ phép hành lễ nói.
"Tốt!" Bộ Phàm gật đầu, nhìn về phía Tống Tử Hổ, cười khổ nói: "Đã nói mấy lần có con mồi thì các ngươi cầm đi bán đừng đưa tới nhà ta!"
"Không có chuyện gì, tiên sinh, đây là bắt ở trên núi, không đáng mấy đồng tiền!"
Tống Tử Hổ hiểu rõ một chuyện, nếu như không phải Bộ Phàm, đừng nói là hắn đi săn, chỉ sợ bây giờ chỉ có thể nằm trong phòng, chuyện gì cũng làm không được.
"Con thỏ này đáng yêu như thế, làm thịt kho tàu khẳng định ăn rất ngon!" Chu Minh Châu đi tới, sờ cằm một cái.
"Ừ!"
Đầu nhỏ của Hỏa Kỳ Lân gật nhẹ một cái, giống như rất tán đồng với lời của Chu Minh Châu.
Bộ Phàm: "..."
Cuối cùng cả hai đều lui một bước, Bộ Phàm dùng tiền mua hai con thỏ xám và hai con gà rừng, chỉ là giá cả thấp hơn trên thị trường.
"Tiên sinh, ta nghe nói tay nghề rèn sắt của ngươi rất tốt, không biết có thể giúp ta rèn đúc mấy mũi tên hay không?" Tống Tử Hổ nói.
【Nhiệm vụ: Rèn đúc mũi tên】
【Nhiệm vụ giới thiệu: Mũi tên của Tống Tử Hổ bị mất trong một lần săn bắn, bởi vì nghe nói tay nghề rèn sắt của ngươi tốt, lúc này mới muốn làm phiền ngươi rèn đúc mấy mũi tên để dùng】
【Nhiệm vụ ban thưởng: 200000 Điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
"Chuyện này không có vấn đề!" Vẻ mặt Bộ Phàm hớn hở.
"Làm phiền tiên sinh!" Sau đó, ước định thời gian cẩn thận, Tống Tử Hổ và Đại Nha cùng Cẩu Thặng cáo từ rời khỏi.
"Thôn trưởng, ta phát hiện một vấn đề, mỗi lần có người nhờ ngươi làm việc, ngươi sẽ cười đặc biệt vui vẻ!" Chu Minh Châu chân thành nói.
"Cái này gọi là lấy việc giúp người làm niềm vui!" Bộ Phàm chắp hai tay, chậm rãi vào phòng.
...
Vào ban đêm Bộ Phàm gọi Hỏa Kỳ Lân tới rèn đúc mũi tên. Dù sao, bật lửa miễn phí không dùng thì phí.
【Hủy thiên diệt địa Thương Long Tiễn: Tỉ lệ chính xác tăng 30% 】
Đừng hỏi tên như thế là ai lấy, hỏi cũng không biết. Hai ngày sau, Tống Tử Hổ tới lấy mũi tên. Nhìn mũi tên vô cùng sắc bén, Tống Tử Hổ đâu có đạo lý không hài lòng, trong lòng quyết định về sau cần công cụ săn thú gì đều đến tìm Bộ Phàm.
【Nhiệm vụ: Rèn đúc mũi tên hoàn thành】
...
Vài ngày sau. Đến ngày tư thục tựu trường, từng chiếc xe ngựa đỗ trước cổng chính của tư thục. Bây giờ tư thục lấy đại, trung, tiểu để phân chia lớp học.
Cho dù bây giờ người còn chưa nhiều, nhưng vẫn cần thiết chuẩn bị sớm một chút. Hơn nữa, hắn cũng muốn tốt. Về sau nhiều người, để đệ tử thi đậu đồng sinh đi dạy Tiểu ban, để đệ tử thi đậu tú tài đi dạy Trung ban, mà hắn phụ trách Đại ban.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sai sử Thiết Đản bọn họ không công, nên cho tiền lương hắn tự nhiên sẽ không keo kiệt.
Mà Thiết Đản bọn họ cũng không dị nghị với việc này. Dù sao theo bọn họ nghĩ, tiên sinh muốn bọn họ làm cái gì, thì bọn họ làm cái đó.
Nhưng bất kể như thế nào, một ngày này, Bộ Phàm cuồng thu một đợt kinh nghiệm.
【Nhiệm vụ: Mong con hơn người hoàn thành】
【Nhiệm vụ: Để hài tử vào thư viện Bất Phàm học chữ hoàn thành 】
【Nhiệm vụ: Hy vọng hài tử lăn lộn theo ngươi hoàn thành 】
Từng tiếng nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên ở trong đầu. Sau đó, là tiếng nhắc nhở từ kỹ năng.
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Thiên Ma Sách thăng cấp】
【Tinh Thần Đoán Thể Thuật thăng cấp】
...
【Vô Thượng Tọa Vong Kinh thăng cấp】
【Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, ban thưởng: mặt nạ thần bí tiên thiên linh bảo】
【Mặt nạ thần bí: Sau khi đeo, có thể che giấu tu vi, có thể ẩn thân một phút đồng hồ】
Che giấu tu vi có thể bỏ qua không tính. Nhưng ẩn thân này tại sao còn có hạn chế thời gian? Một phút đồng hồ, chỉ có ngần ấy thời gian thì đủ làm gì?
Hắn lấy ra cái mặt nạ thần bí từ trong thanh vật phẩm.
Cái mặt nạ thần bí này là một chiếc mặt nạ hình mặt cười cực kỳ quỷ dị, khuôn mặt cong cong, nhìn nụ cười có chút hài hước.
Tuy hiệu quả ẩn thân của mặt nạ thần bí này có thể kéo dài trong một phút đồng hồ, thoạt nhìn thời gian có chút không đủ dùng.
Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn lại cảm thấy chỉ cần tốc độ đủ nhanh, trong một phút đồng hồ này hắn vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện.
Một khi gặp được cường địch, cảm thấy không địch lại đối phương, hắn có thể dùng một phút đồng hồ ẩn thân này để liều mạng bỏ chạy.
Lấy thủ đoạn bỏ chạy của hắn, một phút đồng hồ chắc chắn có thể bỏ chạy với khoảng cách cực xa.
Xem ra mặt nạ thần bí này cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh.