Chương 177: Tiểu Ẩn Vu Dã, Đại Ẩn Vu Thị (2)
Những thanh niên chung quanh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tò mò nhìn về phía bức họa kia, sau đó khuôn mặt họ cũng biến đổi.
Trên bức hoạ là một con kỳ lân có hình thể khổng lồ, thần thái uy vũ.
Quanh thân con kỳ lân kia bốc lên mây mù, con ngươi hung lệ, móng vuốt sắc nhọn hùng tráng khoẻ khoắn, một cỗ uy thế như biển rộng, dường như có thể nghiền nát một phần thiên địa này.
Cảm giác áp bách cường đại, cho dù đã đạt tới tu vi Yêu Thánh nhưng khi đối mặt với bức họa này, Xích Diễm Yêu Thánh lại có cảm giác mình như tiểu hài tử còn nghịch bùn đối mặt với người lớn vậy.
Tới khi tinh tế đánh giá lại, hắn còn phát hiện trong bức họa này vậy mà ẩn chứa vô thượng thiên địa áo nghĩa.
Xích Diễm Yêu Thánh hít thật sâu một hơi.
Bức Kỳ Lân Đồ này mang tới cho hắn cảm giác có chút tương tự như bức Cửu Vĩ Đồ trấn tộc chi bảo của Hồ tộc mà hắn đã từng thấy qua, thậm chí hắn còn phảng phất cảm giác được bức Cửu Vĩ Đồ kia không bằng bức Kỳ Lân Đồ này.
"Nha đầu, ngươi lấy bức họa này từ nơi đâu?" Xích Diễm Yêu Thánh vội vàng nói.
"Đây là một người tặng cho ta!" Hỏa Kỳ Lân né tránh ánh mắt hắn nói.
"Là người thu lưu ngươi đưa cho?" Xích Diễm Yêu Thánh vội hỏi.
"Không phải! Không phải hắn!" Hỏa Kỳ Lân lắc mạnh đầu.
Xích Diễm Yêu Thánh cũng không ngốc, hắn đã nhìn ra nha đầu kia có chuyện giấu diếm.
Hơn nữa liên tưởng tới vấn đề trước đó Hỏa Kỳ Lân hỏi, trong lòng hắn cũng có vài suy đoán.
Có lẽ người nọ không cho phép nữ nhi của hắn tiết lộ sự tồn tại của đối phương.
Xích Diễm Yêu Thánh âm thầm thở dài.
Hắn không rõ ràng lắm đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Dù sao, người có thể vẽ nên bức họa này thực lực tuyệt đối khủng bố.
Lại không biết đối phương có dụng ý gì khi đưa cho Hỏa Kỳ Lân bức vẽ đó? Chỉ đơn thuần cho nha đầu đó một cơ duyên, hay là muốn Kỳ Lân nhất tộc bọn họ trở thành quân cờ trên bàn cờ của đối phương?
"Nha đầu, vị tiền bối cho ngươi bức họa này có dặn dò điều gì hay không?" Xích Diễm Yêu Thánh nghiêm túc nói.
"Bức hoạ này là ta xin hắn!" Hỏa Kỳ Lân cúi đầu nói.
"Ngươi xin hắn?" Xích Diễm Yêu Thánh giật mình.
Hỏa Kỳ Lân gật đầu, sau đó nàng vẫn nói vắn tắt mọi chuyện ra.
Nhưng mà Hỏa Kỳ Lân vẫn nhớ kỹ lời Bộ Phàm nói, không được bại lộ hắn, cho nên nàng vẫn che giấu đi một ít chuyện trong đó.
"Sau này vị kia ẩn sĩ hỏi ta muốn cái gì, ta xin hắn vẽ cho ta một bức! Bởi vì ta biết, khi Kỳ Lân tộc chúng ta có bức họa này, chúng ta có thể vượt qua những yêu tộc khác."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Kỳ Lân cười vô cùng đáng yêu.
Hơn mười ca ca ở bên cạnh Hỏa Kỳ Lân cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không thể tin được tiểu muội luôn coi trời bằng vung của họ vậy mà cam tâm tình nguyện làm nha hoàn giặt quần áo nấu cơm cho người ta.
"Vì Kì Lân Đồ này, ngươi đã vất vả rồi."
Xích Diễm Yêu Thánh thở dài, hắn đưa tay sờ đầu Hỏa Kỳ Lân, vài năm không gặp, nha đầu nghịch ngợm gây sự của hắn cũng trở nên hiểu chuyện hơn rồi.
"Không vất vả!" Hỏa Kỳ Lân lắc lắc đầu.
Nhưng Xích Diễm Yêu Thánh không hề tin.
Giờ phút này, ở trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương khiến người ta phải thương tiếc, vì Kỳ Lân nhất tộc bọn họ mà uỷ khuất làm nha hoàn cho một tu sĩ Nhân tộc.
"Có thể gặp được vị ẩn sĩ kia cũng là cơ duyên của ngươi!"
Hỏa Kỳ Lân gật đầu. Nàng cũng cho rằng như vậy.
Nếu không gặp được Bộ Phàm, nàng cũng sẽ không biết hoá ra sống một cuộc đời của người bình thường trong thế tục lại vui vẻ tới vậy.
"Phụ thân, chúng ta làm gì với bức họa này bây giờ?"
"Đây là khuê nữ của ta đạt được, sao có thể để cho người ngoài chiếm lợi?"
Đáy mắt Xích Diễm Yêu Thánh chợt lóe tinh quang, trong lòng hắn đã có quyết định.
"Vậy… phụ vương, có thể cho chúng ta mượn quan sát một chút hay không?" Hơn mười ca ca của Hỏa Kỳ Lân đều bày ra vẻ mặt chờ đợi nhìn Xích Diễm Yêu Thánh.
"Cút! Đây là chí bảo mà muội muội các ngươi hy sinh chính mình đổi về, muốn nhìn phải hỏi muội muội các ngươi!"
Xích Diễm Yêu Thánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Quả nhiên vẫn là sinh khuê nữ tốt hơn.
Tuy rằng bình thường nghịch ngợm một chút, nhưng tới thời điểm mấu chốt vẫn dựa vào được.
…
Cùng lúc đó, kế hoạch nuôi cá trong ruộng lúa của Ca Lạp thôn đang nghênh đón mùa thu hoạch đầu tiên.
Trên mặt mỗi thôn dân tràn đầy vẻ vui sướng, người lớn và hài tử đồng loạt ra trận, bắt cá trong ruộng lúa.
【Xích Diễm Yêu Thánh sinh ra hảo cảm với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 90】
Bộ Phàm đang cùng lão thôn trưởng Vương Trường Quý và mấy người tộc trưởng đứng bên cạnh ruộng lúa, nhìn nhóm thiếu niên đang bắt cá, thì trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở.
Bộ Phàm nao nao. Xích Diễm Yêu Thánh có hảo cảm với hắn?
Hay là...
Trong đầu lập tức nảy lên một ý tưởng, hắn vội vàng kiểm tra tin tức hảo hữu.
【Xích Diễm Yêu Thánh: Yêu Thánh của Kỳ Lân nhất tộc, từ hảo hữu Hỏa Kỳ Lân của ngươi biết được thân phận của ngươi, cho nên sinh ra kính sợ với ngươi. 】
Thân phận? Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Có thể làm cho đường đường Yêu Thánh của yêu tộc sinh ra kính sợ chỉ có một khả năng.
Chắc chắn là Hỏa Kỳ Lân đã đem thân phận ẩn sĩ cao nhân của hắn nói cho Xích Diễm Yêu Thánh nghe rồi.
Phải biết rằng cho tới nay, Hỏa Kỳ Lân đều nghĩ hắn là cao thủ ẩn cư trong thôn.
Nguy hiểm thật.
May mắn lấy thực lực của hắn, cho dù Xích Diễm Yêu Thánh thực sự tìm tới cửa hắn cũng không sợ đối phương.
…
"Sư phụ, ngươi xem ta bắt một con cá lớn này!"
Đúng lúc ấy, bên trong ruộng lúa, Tiểu Lục Nhân cười cực kỳ vui vẻ, đôi tay nhỏ bé nắm chặt một con cá béo tròn, giơ lên cao.
Con cá này còn to hơn cả đầu của hắn nữa.
Bốp bốp! Con cá lớn kia bỗng nhiên vẫy đuôi cá lên mặt Tiểu Lục Nhân.
Tiểu Lục Nhân buông nhẹ tay ra, con cá lớn kia "tõm" một tiếng, rời tay hắn rơi xuống nước, sau đó lập tức nhanh như chớp biến mất không thấy.
"Thật đáng giận, có gan thì đừng chạy, xem ta có bắt ngươi mang về hầm không!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân trở nên lem nhem như mặt mèo, hắn nổi giận đùng đùng lao về phương hướng con cá kia.