Chương 179: Hóa Phàm
Chủ nhân của xưởng xà bông thơm Thư Phục Gia đông gia.
Sau này kéo theo không ít phu nhân tiểu thư ở trong huyện hợp tác mở tiệm gà rán, các phu nhân khác cũng tham gia.
Giờ đây việc kinh doanh của tiệm gà rán đã phát triển mạnh mẽ ở huyện thành.
“Tuy nhiên nếu như không có sự hỗ trợ của tiên sinh, việc nuôi cá trong ruộng lúa này không chắc sẽ thành công!” Phương Thành xu nịnh nói.
Bộ Phàm nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Cách hay không bao giờ thiếu người ủng hộ.
...
“Tiên sinh, vãn sinh có một yêu cầu quá đáng!”
Nhìn những xô cá trên bờ, Phương Thành tùy tiện bắt lấy một con, to béo cũng rất nặng, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ.
“Là ruộng lúa để nuôi cá?”
Bộ Phàm sớm đã nhìn ra suy nghĩ của Phương Thành.
“Đúng vậy, tiên sinh, ruộng lúa nuôi cá này là một phương pháp hay, một khi phổ cập toàn thiên hạ thì sẽ có hàng ngàn vạn bách tính được thu lợi từ đó.” Phương Thành chắp tay nói.
“Ruộng lúa nuôi cá này là do Minh Châu nghĩ ra, nếu như ngươi muốn phổ cập ruộng lúa nuôi cá này thì vẫn nên hỏi xem ý kiến của nàng ấy.” Bộ Phàm lắc lắc đầu.
“Vãn sinh đã hiểu!” Phương Thành chắp tay hành lễ.
Trong lòng đám người Vương Trường Quý thở dài, rõ ràng là có cơ hội tốt như vậy, có thể tranh công trước mặt Huyện thái gia nhưng lại nhường cơ hội tốt thế này cho Minh Châu.
Mặc dù chuyện ruộng lúa nuôi cá do Minh Châu nghĩ ra là không sai, nhưng phải biết rằng đừng nói là phổ cập ruộng lúa nuôi cá cho thiên hạ, cho dù chỉ phổ cập trong huyện thôi cũng là một công lớn rồi.
Cho dù không nói là công lao của chính mình, nhưng cũng không có lý do gì để đẩy nó ra ngoài cả.
Đổi thành bọn họ thành thật mà nói.
Bọn họ thật lòng không làm được chuyện chí công vô tư như Bộ Phàm.
Nhưng theo quan điểm của Phương Thành thì tất cả hành động của Bộ Phàm mới xứng với thế gia Đại Nho.
...
Sau đó.
Bộ Phàm dẫn Phương Thành đến tư thục tham quan, Vương Trường Quý cùng với một đám tộc trưởng đi theo ở phía sau.
Đối với phương pháp dạy học của tư thục, Phương Thành xem thấy cực kỳ mới lạ, phòng cờ vây, phòng ngọc dao, phòng vẽ tranh, phòng đọc sách.
Nếu là ngày lễ thông thường, cho dù là phòng cờ vây hay là phòng đọc sách thì đều sẽ có rất nhiều người đến.
Nhưng hôm nay, tất cả đều đã về nhà phụ giúp bắt cá.
“Chẳng trách tiên sinh lại có thể dạy được nhiều đệ tử ưu tú như vậy, vãn sinh bái phục!”
Nhìn từng cuốn thư tịch được xếp thành từng dãy ngăn nắp trên các giá, Phương Thành chắp tay.
“Khách khí rồi! !” Bộ Phàm cười nhẹ.
Tiếp đó, Bộ Phàm mời Phương Thành đến nhà làm khách.
Phương Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cùng trò chuyện với một bị ẩn sĩ Nho tu, vui vẻ chấp nhận.
Mà Vương Trường Quý và đám tộc trưởng cũng đều hiểu rõ Phương Thành đến đây là vì Bộ Phàm, cho nên bọn họ rất biết thức thời cáo từ rời đi.
...
Phương Thành ở lại trong thôn gần hai canh giờ rồi mới rời đi.
Trong hai canh giờ này, Phương Thành đã được lợi rất nhiều, trước khi rời khỏi còn cho Bộ Phàm một màn lễ nghi thầy trò.
Xe ngựa chầm chậm rời khỏi thôn.
Phương Thành nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu vẫn quanh quẩn cảm ngộ lúc nói chuyện với Bộ Phàm.
Vẫn luôn cảm thấy đã nắm bắt được gì đó, nhưng lại thiếu mất một chút gì đó.
Cứ như thể trước mặt có một bức tường chắn vô hình vậy.
Cuối cùng Phương Thành không khỏi thở dài một hơi.
Hắn ta hiểu rõ cảm giác vừa rồi đại diện cho điều gì.
“Phải rồi, Trương Long, không phải ngươi nói đi mài giũa với Tống Lại Tử kia sao, kết quả thế nào rồi?”
Phương Thành nhớ đến khi trước Trương Long nói muốn cùng Tống Lại Tử so tài võ nghệ, cũng không biết kết quả như thế nào.
“Ta thua rồi!” Trương Long trầm mặc một lát rồi nói.
“Xem ra võ công của Tống Lại Tử kia đích thực rất tốt?” Phương Thành có chút bất ngờ.
“Đâu chỉ rất tốt, đại nhân, ngài có điều không biết, thực lực của Tống Lại Tử kia hơn hẳn ta, ta chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ ba chiêu trong tay hắn!” Trương Long nắm chặt dây cương cười khổ nói.
Ba chiêu?
Phương Thành hoàn toàn chấn kinh.
Thực lực của Trương Long, hắn ta biết rất rõ, đặt trong giới võ nhân cũng là một cao thủ cấp đỉnh, nhưng một cao thủ như vậy lại bị đánh bại rồi?
“Ngươi có hỏi hắn theo học môn nào không?”
Phương Thành có hơi xúc động, muốn chiêu gọi Tống Lại Tử đến nha môn làm việc.
“Hỏi rồi, hắn nói võ công của hắn là do Bộ tiên sinh truyền dạy cho!” Trương Long thành thật trả lời.
“Là vị tiên sinh đó?” Phương Thành kinh sợ.
“Đúng vậy, nghe Tống Lại Tử nói võ nghệ của vị Bộ tiên sinh đó cực kỳ cao, với thực lực của hắn thì ngay cả góc áo của vị tiên sinh đó cũng không chạm tới được!”
Trương Long đã không còn tưởng tượng nổi võ nghệ của vị Bộ tiên sinh kia rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Bên trong xe ngựa, Phương Thành trầm mặc.
Vị tiên sinh kia không những là ẩn sĩ Nho tu mà còn là một vị cao nhân võ lâm?
...
Cùng lúc đó dưới gốc cây đào.
Bộ Phàm cầm sách, nhàn nhã dựa vào chiếc ghế trúc, ánh mắt nhìn sang Tống Lại Tử ở một bên đang khoanh chân ngồi ăn trái cây: “Vừa nãy ngươi với tên Triệu Long kia đi làm gì thế?”
” Chẳng làm gì cả, chỉ là Triệu Long kia muốn luận bàn võ nghệ với ta, ta liền ra ngoài đánh với hắn một trận!” Tống Lại Tử không chút để tâm nói.
“Vậy ai thắng?” Bộ Phàm nổi lên vài phần hứng thú.
“Hê hê, là ta! Trương Long kia rất kém, hai ba chiêu đã bị ta đánh gục.” Tống Lại Tử tấm tắc nói: “Càng thua lại càng nghiện, bị ta đánh ngã biết bao nhiêu lần.”
“Ai da, vô địch thật là cô quạnh mà!” Tống Lại Tử không khỏi cảm thán nói.
Bộ Phàm dở khóc dở cười.
Hắn không cần hỏi cũng biết những lời này của Tống Lại Tử là do ai dạy.
Nhưng mà, đối với thực lực của Tống Lại Tử, hắn vốn không hề ngạc nhiên.
Hơn nữa còn thường xuyên tới hỏi hắn ít thuốc bổ để tăng cường thân thể, thực lực e rằng đã ở cấp bậc cao thủ hạng nhất, người bình thường đều không phải là đối thủ của Tống Lại Tử.
“Ừm, nếu như ngươi cảm thấy cô quạnh thì có thể tìm ta luyện tập!” Bộ Phàm liếc nhìn Tống Lại Tử một cái.
“Thôn trưởng, ngươi vẫn nên tha cho ta đi, cùng ngươi luận bàn nói trắng ra chính là ngứa da tìm ngược!” Tống Lại Tử rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu.