Chương 180: Tiểu Hồng (1)
Bộ Phàm cười lắc đầu, không để ý tới Tống Lại Tử nữa, mở tin tức hảo hữu ra.
【Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi huy kiếm... 】
Xem được một nửa, trực tiếp sang trang.
【Hảo hữu Hàn Cương của ngươi bế quan tu luyện】
Xem ra chỉ cần Hàn Cương không phiêu bạt khắp nơi thì vẫn khá an toàn.
【Hảo hữu Đại Ny của ngươi hóa phàm thành công】
Hóa phàm?
Có ý gì?
Bộ Phàm cũng không ngốc.
Tất nhiên hiểu được ý nghĩa trên chữ hóa phàm.
Nhưng vấn đề là hóa phàm không phải đại lão mới có sao?
Phải biết rằng hóa phàm là tu vi đạt đến một cổ chai nào đó, nút thắt cổ chai này không thể thông qua tu luyện để đột phá mà cần phải dựa vào cảm ngộ để tìm ra chỗ đột phá.
Cho nên nếu gặp phải một vài người nào đó trên đường.
Như quét dọn, mù lòa, lão ăn xin, tuyệt đối phải cẩn thận, loại người này nói không chừng chính là đại boss.
Còn về Đại Ny.
Nếu như hắn không nhớ nhầm thì nàng ta cũng vừa bước vào Kim Đan kỳ.
Loại cảnh giới này đã sắp hóa phàm rồi?
Áp bách này thoáng chốc đã giảm đi không ít.
Đợi đã.
Có vẻ như Đại Ny không thể tuân theo thói quen của người bình thường.
Dù sao thì đây cũng là nhân vật chính có vầng sáng xung quanh.
Bị đánh trọng thương cũng có thể lĩnh ngộ được đạo sinh tử, chỉ là hóa phàm tầm thường thì tính là cái gì?
Mặc dù nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng Bộ Phàm vẫn không nhịn được co rút vài cái.
Sau này hắn vẫn nên chú ý tin tức của Hàn Cương nhiều hơn.
So với Đại Ny, Hàn Cương mới là hoạt động bình thường trong Tu Tiên giới, nhìn vào luôn mang cho người ta cảm giác an toàn.
...
Do ruộng lúa nuôi cá lần này bội thu nên trong khoảng thời gian này, thường có các hương thân gửi cá về nhà để cảm tạ hắn, còn là gửi từng thùng từng thùng.
Bộ Phàm muốn từ chối nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của các hương thân, cho dù hắn nói ăn không hết, các hương thân cũng bảo ăn không hết thì phơi thành cá khô.
Chẳng còn cách nào khác, Bộ Phàm cũng chỉ đành phải nhận số cá này.
May mắn thay, bây giờ là mùa thu, thời tiết khô ráo mát mẻ, là mùa tốt nhất để làm cá khô.
Bộ Phàm bận rộn mất hai ngày mới xử lý xong số cá mà các hương thân gửi đến.
Bên cạnh đó, Chu Minh Châu cũng qua giúp hắn tẩm ướp những con cá này.
“Thôn trưởng, ngươi nói với Phương tri huyện các nuôi cá trong ruộng này là do ta nghĩ ra sao?” Chu Minh Châu treo từng con cá lên cây trúc, nhìn sang Bộ Phàm bên cạnh.
“Phương tri huyện tìm ngươi rồi?” Bộ Phàm cười nói.
“Đúng vậy, hắn hỏi ta có thể phổ cập phương pháp nuôi cá trong ruộng lúa được không, còn nói sẽ báo lên triều đình ban thưởng cho ta.” Chu Minh Châu nhún vai.
“Vậy ngươi đồng ý rồi?” Bộ Phàm lại hỏi.
“Đó là tất nhiên, việc nuôi cá trong ruộng lúa này lại chẳng phải cần kỹ thuật gì, hơn nữa một khi chuyện này thành rồi, đối với ta hay là với Phương tri huyện cũng đều có chỗ tốt, sau này nếu Phương tri huyện thật sự nhờ chuyện này mà thăng quan, hắn sẽ nợ ta một ân tình lớn!” Ánh mắt Chu Minh Châu sáng lên.
“Đây là chuyện tốt!” Bộ Phàm cười nói.
“Nhưng mà chuyện ruộng lúa nuôi cá này có thể thành cũng không thể thiếu phần của thôn trưởng ngươi, ta cũng bảo Phương tri huyện nhắc đến tên của ngươi, có phải ta rất nghĩa khí không? Chu Minh Châu vui vẻ nói.
“Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi rồi!”
Bộ Phàm cười, đối với việc có nhắc tên mình hay không, hắn vốn không quan tâm lắm.
“Sư phụ sư phụ!”
Nhưng vào lúc này, Tiểu Lục Nhân vô cùng phấn khích xách một cái xô nhỏ chạy vào.
“Người xem con bắt được cái gì này?”
Tiểu Lục Nhân đưa cái xô nhỏ đến trước mặt Bộ Phàm.
Bộ Phàm hiếu kỳ liếc nhìn xô nước, bên trong bất ngờ có một con cá đỏ trắng xen nhau, những vằn màu đỏ trắng trên thân cá rất rõ ràng, trông như bức tranh ở dưới nước.
“Ồ, đây là cá chép đỏ, nhưng kiểu vằn này thì không thường thấy!” Chu Minh Châu vô cùng thích thú nói.
“Vậy mùi vị thì thế nào?” Bộ Phàm vô ý hỏi.
Chu Minh Châu: “...”
“Không được, sư phụ, chúng ta đừng ăn được không, con muốn nuôi Tiểu Hồng!” Tiểu Lục Nhân bảo vệ xô nước, như thể sợ con cá chép đỏ này bị nấu mất.
“Khụ khụ, thôn trưởng, đây là một con cá koi đỏ, mặc dù mùi vị của cá koi hoang dã rất tươi ngon, nhưng đường vằn của con cá koi này rất đẹp, nếu như để ở phía trước...”
Chu Minh Châu ý thức được gì đó, đột ngột đổi chủ đề nói:
“Cá chép tượng trưng cho phú quý, cát tường, thông thường sẽ có hình dáng đẹp mắt giống như loại cá koi này, những người có tiền có thế kia chắc chắn sẽ bỏ ra giá cao để mua nó về nuôi.”
Bộ Phàm liếc nhìn Tiểu Lục Nhân đang đong đưa cái đầu nhỏ, mỉm cười đưa tay sờ đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân.
“Ta chỉ hỏi xem thôi, cũng chẳng phải muốn ăn! Nhưng mà chúng ta lại không có chỗ để nuôi con cá này!”
“Sư phụ, chúng ta có thể nuôi trong giếng!” Tiểu Lục Nhân chớp mắt nói.
“Giếng?”
Bộ Phàm nhíu nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiểu Lục Nhân, hắn thở dài: “Được rồi!”
“Cảm ơn sư phụ!”
Tiểu Lục Nhân phấn khích ôm chặt lấy xô nhỏ chạy đến cái giếng bên cạnh.
“Tiểu Lục Nhân, con có lòng yêu thương như vậy không biết chừng con cá koi này một ngàn năm sau sẽ đến lấy thân báo đáp đấy?”
Chu Minh Châu cũng đi theo nhìn xem, mỉm cười trêu ghẹo.
Bộ Phàm lắc đầu.
Chu Minh Châu lấy cá đã ướp ra từ trong thùng gỗ rồi treo lên cây trúc.
Chưa nói đến Tiểu Lục Nhân không mang họ Hứa, một ngàn năm sau con cá koi này có thể thành tinh không đã là vấn đề rồi.
Những ngày tiếp theo đó.
Không khí trong Ca Lạp thôn tràn ngập mùi cá tanh, nhiều thôn dân không bán hết cá mà giữ lại một ít để làm thành cá khô.
Còn Tiểu Lục Nhân mỗi lần trở về từ tư thục, việc làm đầu tiên chính là nằm xuống bên cạnh giếng ngắm cá, có lúc còn dẫn theo một nhóm bạn cùng đến.
...
Ở một nơi khác.
Một chỗ trong hoa viên ở kinh thành.
Một nam tử trung niên mặc long bào màu kim đang chơi cờ với một vị lão giả thân hình đơn bạc.
“Mấy năm không gặp, sức cờ của điện hạ ngày càng tăng!”
Lão giả thân hình đơn bạc vuốt râu, hòa ái nói.
“Thánh Nhân quá khen rồi!”
Mặc dù Tào Hoài Tín là Hoàng đế của Đại Ngụy, nhưng trước mặt lão giả thì ông ta vẫn tỏ vẻ thận trọng câu nệ.