Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 191: Tống Tiểu Xuân Rèn Một Thanh Trường Kiếm

Chương 191: Tống Tiểu Xuân Rèn Một Thanh Trường Kiếm
Ngày hôm sau, Phương Thành lại tới thôn một lần nữa.
Nhưng mà lần này hắn không phải tới để đàm kinh luận đạo với Bộ Phàm, mà là có nhiệm vụ bí mật.
Đến Ca Lạp thôn.
Vừa tới thôn Phương Thành lập tức hỏi thăm thôn dân xem gần đây trong thôn có một lão giả râu tóc bạc phơ nào tới hay không.
Lúc biết được lão giả kia trở thành phu tử trong thư viện của Bộ Phàm, Phương Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hắn không biết rõ thân phận của lão giả này, nhưng có thể khiến cho đương kim thánh thượng coi trọng như vậy, thì thân phận của lão giả này tất nhiên không phải bình thường.
"Ngươi chỉ cần giao phong thư này lên, bệ hạ xem rồi, tự nhiên sẽ hiểu!"
Ngô Huyền Tử đem bức thư đã viết đưa cho Phương Thành.
"Đã rõ đã rõ!"
Sau khi Phương Thành nhận lấy thư vội vàng rời khỏi thôn, quay trở về phục mệnh.
Mà Chu Minh Châu có quen biết Phương Thành.
Nhìn thấy thái độ Phương Thành đối với Ngô Huyền Tử, trong đầu nàng lập tức tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, chẳng lẽ Ngô phu tử là đại lão triều đình giải giáp quy điền? Vậy cái bắp đùi này phải ôm thật chặt.
Bộ Phàm cũng biết Phương Thành đến tìm Ngô Huyền Tử, nhưng hắn cũng không đi hỏi thăm cái gì, người ta muốn giả bộ làm lão giả bình thường, hắn có thể có cách gì chứ?
...
Kinh thành.
Trong hoàng cung, Tào Hoài Tín nhìn bức thư giấy trong tay, hồi lâu không lấy lại được tinh thần, trên mặt lão thái giám thân hình gầy còm ở bên cạnh lộ ra nghi hoặc, nhưng ông ta cũng không dám thể hiện ra ngoài.
"Đại Bạng, theo ta ra bên ngoài đi dạo!"
Tào Hoài Tín thở hắt ra một hơi, sau khi chậm rãi đặt bức thư ở trên ánh nến đốt đi, đứng dậy đi ra ngoài.
"Vâng!"
Lão thái giám theo sát phía sau, không dám có chút sơ suất.
"Đại Bạng, ngươi nói xem có thứ gì có thể khiến cho một vị Thánh Nhân ở lại một cái thôn nhỏ? Cam tâm tình nguyện làm một phu tử ở nơi đó?"
Tào Hoài Tín chắp tay, đi ở phía trước.
"Nô tài không biết!"
Cả người lão thái giám run lên, cúi thấp đầu.
"Ngươi nói liệu có phải là Thánh Nhân thu ẩn sĩ Đại Nho kia làm đồ đệ hay không? Vậy nên mới nguyện ý ở lại nơi đó?" Tào Hoài Tín suy đoán nói.
"Ngô hoàng anh minh!"
Lão thái giám cung kính nói.
"Ngươi!"
Tào Hoài Tín cười khổ lắc đầu, thở dài: "Đại Bạng, ta và ngươi chủ tớ đã nhiều năm, những ngày tháng khổ cực năm ấy, không có ngươi, ta cũng sẽ không chịu đựng được đến hôm nay!"
"Đó là trời cao phù hộ điện hạ!" Lão thái giám vẫn cung kính như cũ.
"Trời cao phù hộ? Có lẽ là đúng đi!"
Tào Hoài Tín cười tự giễu một tiếng.
Năm đó, hắn vốn không phải một Hoàng tử được sủng ái.
Mẫu phi của hắn là một cung nữ, mà hắn chính là sản phẩm của phụ hoàng hắn sau một lần say rượu rồi ngoài ý muốn sủng hạnh mẫu phi của hắn.
Thời điểm sinh hắn ra, mẫu phi của hắn vì khó sinh mà chết, từ đó về sau hắn bị coi là tai tinh, bị huynh đệ tỷ muội bắt nạt, thậm chí ngay cả cung nữ cũng thờ ơ với hắn.
Vào lúc ấy, tam đại thư viện của Đại Ngụy phân biệt phù trợ Hoàng tử của mình.
Mà hắn đừng nói tới việc cạnh tranh hoàng vị, coi như là muốn nương nhờ vào những Hoàng tử kia, thì người ta cũng chưa chắc sẽ muốn.
Mà hắn sở dĩ có thể áp chế các Hoàng tử khác ngồi lên vị trí này, chính là bởi vì một câu nói của Ngô Huyền Tử.
"Có lẽ, Thánh Nhân cũng nhìn ra bây giờ tam đại thư viện có dị tâm, mà Ca Lạp thôn lại xuất hiện một vị ẩn sĩ Đại Nho không thuộc bất kỳ bên thư viện nào, mượn cơ hội này để trợ giúp thư viện mới!"
"Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, qua không lâu nữa, Đại Ngụy ta sẽ có tứ đại thư viện!"
Tào Hoài Tín lắc lắc đầu, nhìn về nơi xa xăm thở dài một hơi.
Đại đa số quan viên có thực quyền trên triều đình đều tới từ tam đại thư viện, nhưng so sánh với tam đại thư viện kia thì hắn càng nguyện ý tin tưởng Ngô Huyền Tử.
"Đại Bạng!"
"Có!"
"Khoa cử sau này, hễ có học sinh của thư viện Bộ Phàm đều báo cáo với ta!"
...
Một bên khác.
Sau khi tư thục tan học, Bộ Phàm ngồi dưới gốc đào đọc sách, từ lâu đã nghe danh Tống Tiểu Xuân không gặp người khác, vậy mà lần đầu tiên không đi huy kiếm lại tới tìm hắn.
"Tiểu Xuân, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bộ Phàm đón Tống Tiểu Xuân vào trong sân, đối với việc Tống Tiểu Xuân đến, hắn vẫn là có chút bất ngờ.
"Nghe nói tay nghề rèn sắt của ngươi cực kỳ lợi hại, ta muốn nhờ ngươi giúp ta rèn một thanh trường kiếm!"
Vì nguyên nhân huy kiếm trong thời gian dài, làn da của Tống Tiểu Xuân đã ngăm đen, hai cánh tay to khoẻ, tạo cho người ta một cảm giác cường tráng mạnh mẽ.
【Nhiệm vụ: Giúp Tống Tiểu Xuân rèn một thanh trường kiếm】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Sau khi huy gãy năm thanh trường kiếm, Tống Tiểu Xuân cảm thấy những thanh kiếm này dùng không bền, sau đó nghe nói nông cụ ngươi rèn ra dùng cực kỳ bền, cố ý tới tìm ngươi để rèn một thanh trường kiếm thực dụng】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Huy gãy năm thanh trường kiếm?
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật mấy cái.
Đây rốt cuộc là huy kiểu gì mới có thể huy gãy kiếm được?
Chỉ là nhiệm vụ này hắn thật sự không rõ nên tiếp, hay là không nên tiếp thì tốt hơn.
"Tiền không phải là vấn đề!"
Thấy Bộ Phàm yên lặng, Tống Tiểu Xuân nói.
"Ngươi hiểu lầm rồi, không phải vấn đề về tiền bạc!"
Bộ Phàm lắc lắc đầu, có điểm kinh nghiệm, không kiếm thì khốn nạn, nhưng kiếm kinh nghiệm thì cũng không thể che lương tâm đi mà kiếm chứ.
"Thế thì vì sao?" Tống Tiểu Xuân lại hỏi.
Bộ Phàm cười khổ.
Hắn có thể nói là sợ thuộc tính của trường kiếm được rèn ra có vấn đề sao?
"Chẳng lẽ là ngươi không làm được?" Tống Tiểu Xuân nhíu mày nói.
"Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, thanh trường kiếm này, ta rèn giúp ngươi!"
Bộ Phàm vỗ vỗ ngực.
Nói đùa.
Hắn mà lại không làm được?
Ban đêm tối đen, cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi Bộ Phàm chờ cho Tiểu Lục Nhân quay về phòng ngủ, một mình hắn đi vào trong phòng rèn, tiếp theo ngón tay kết ấn, lẳng lặng bố trí vài trận pháp trong phòng.
Tới khi hết thảy đều chuẩn bị xong, hắn bắt đầu luyện chế trường kiếm.
【Chúc mừng ngươi luyện chế ra một thanh cực phẩm pháp khí, chờ đặt tên. 】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất