Chương 190: Đùi Vàng?
Ngô Huyền Tử đánh giá Chu Minh Châu vài lần, trong lòng nghi ngờ, ông ta cũng không phát hiện trên người Chu Minh Châu có điểm khác biệt gì, vậy tại sao vị Chu cô nương này có thể được Bộ tiên sinh khen ngợi.
"Không dám nhận không dám nhận, nếu nói ngưỡng mộ đã lâu thì phải là ta nói mới phải!"
Chu Minh Châu khoát khoát tay, vô cùng khách khí khom người hành lễ với Ngô Huyền Tử.
Đúng là Chu Minh Châu ở chỗ tiểu thư nhà giàu trong huyện thành không phí công lăn lộn, lúc này hành lễ ngược lại có mấy phần khí chất đại gia khuê tú.
Tiếp sau khách sáo vài câu, Chu Minh Châu vén ống tay áo lên: "Thôn trưởng, Tiểu Lục Nhân nói hắn đã rất lâu không ăn đồ ăn ta làm rồi, lần này ta xuống bếp, nấu cho các ngươi mấy món ăn ngon!"
"Vậy thì tốt, Ngô lão hôm nay ngươi có lộc ăn rồi, đồ ăn Minh Châu làm tuyệt đối là mỹ vị nhất đẳng!" Bộ Phàm nhìn về phía Ngô Huyền Tử cười nói.
"Có thể được tiên sinh khen ngợi như vậy, ta ngược lại cũng muốn nếm thử xem!" Ngô Huyền Tử nổi lên mấy phần hứng thú.
"Thôn trưởng, ngươi tới giúp ta một chút!" Chu Minh Châu vẫy tay.
Sao Bộ Phàm có thể không biết Chu Minh Châu đây là có lời muốn nói với hắn, bèn nói một tiếng với Ngô Huyền Tử, đi tới nhà bếp.
Ngô Huyền Tử cảm thán một câu.
Khoảng thời gian trở lại đây.
Ông ta cũng phát hiện vị Bộ tiên sinh này là hoàn toàn dung nhập một chỗ với thôn dân ở trong thôn, dạy học dạy người, giúp đỡ thôn dân xử lý mọi việc, tựa như một phàm nhân chân chính.
Mà ông ta cũng thử dung nhập với thôn, phát hiện phương pháp kia cực kỳ hữu dụng đối với tu hành tâm cảnh.
...
"Thôn trưởng, ngươi nói cho ta biết lai lịch của Ngô phu tử kia có phải không đơn giản không?"
Bộ Phàm vừa vào nhà bếp, Chu Minh Châu đã không kịp chờ đợi, nhỏ giọng dò hỏi.
"Làm sao ngươi biết?" Bộ Phàm cười nói.
"Ta lại không mù, vị Ngô phu tử kia tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, nhưng cái phong thái bề ngoài kia vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường!"
Chu Minh Châu một mặt chắc chắn nói: "Hơn nữa ngươi tận lực để ta làm đồ ăn như thế, chắc chắn là có mục đích gì đó."
Thực ra đáy lòng Chu Minh Châu còn có một câu chưa nói, đó chính là nhân vật phụ có thể ở cùng với nam hai đều không đơn giản.
"Vậy ngươi còn thật thông minh, Ngô phu tử kia xác thực không phải là người thường!" Bộ Phàm mỉm cười lắc đầu.
"Thật sao?" Hai mắt Chu Minh Châu sáng lên: "Vậy ông ta có lai lịch gì? Là Thái sư đương triều, hay là Đế sư, hay là trấn quốc Đại tướng quân?"
Những cái này đều tưởng tượng ra kiểu gì thế?
"Thân phận không thể nói được, nhưng khẳng định là đùi vàng mà ngươi muốn, ngươi không phải vẫn luôn muốn ôm đùi to gì đó sao?" Bộ Phàm mỉm cười trêu chọc nói.
"Vậy cái đùi vàng này có to không?"
Chu Minh Châu lè lưỡi đáng yêu, con ngươi quay tít một vòng.
"Khẳng định to!"
Khẳng định to!
Nói đùa gì thế, Á Thánh của vương triều Đại Ngụy có thể không to sao?
"Thế to bằng nhường nào?"
Chu Minh Châu dùng đầu vai huých huých cánh tay Bộ Phàm, trêu đùa nói.
Bộ Phàm vừa định nói, đột nhiên ý thức được không đúng lắm.
Nhất là thấy nụ cười không có ý tốt kia của Chu Minh Châu, sao hắn có thể không biết Chu Minh Châu đây là đang nghĩ xiên nghĩ sẹo chứ.
"Ngươi cả ngày đều nghĩ vớ vẩn cái gì thế?"
Bộ Phàm dơ tay vỗ lên đầu Chu Minh Châu một cái.
"Đau!" Chu Minh Châu nước mắt lưng tròng, ôm lấy đầu: "Thôn trưởng, ta chỉ hỏi một chút đùi vàng có to không thôi mà, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Rõ ràng chính là tư tưởng của ngươi không trong sáng!"
"Ha!"
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật, cũng không để ý tới Chu Minh Châu liền bước ra ngoài.
Đột nhiên, nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Không được xào nấm!"
Mà lúc này.
Chu Minh Châu mới lấy một cây nấm lớn từ trong giỏ ra, quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bộ Phàm: "..."
Màu đỏ cơ đấy.
Lúc sau.
Chu Minh Châu làm xong một bàn đồ ăn, chỉ đáng tiếc giỏ nấm kia bị thôn trưởng vô tình lấy đi rồi.
Nói thật ra.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ăn nấm của nàng, những cây nấm kia sao có thể có vấn đề được, nhưng thôn trưởng không tin thì cũng không có cách nào.
Nếu Bộ Phàm biết suy nghĩ của Chu Minh Châu, chắc chắn sẽ hỏi Chu Minh Châu làm thế nào để tỉnh lại từ giấc mộng kia thế.
Mà trước đó Ngô Huyền Tử không hiểu vì sao Bộ Phàm lại khen ngợi Chu Minh Châu không dứt miệng như thế, nhưng sau khi Chu Minh Châu làm một bàn mỹ vị, ông ta mới hiểu được là tại sao.
"Khó trách tiên sinh lại tán thưởng Chu cô nương như vậy, hoá ra trù nghệ của Chu cô nương lại tốt như thế!"
Ngô Huyền Tử cảm thán một câu, mặc dù tu vi của ông ta sớm đã đạt tới tịch cốc, nhưng thời điểm bình thường tu hành thế tục, ông ta vẫn sẽ ăn lương thực ngũ cốc giống như người bình thường.
Chỉ là trước giờ ông ta còn chưa từng nếm qua món ăn mỹ vị như vậy.
"Đó là đương nhiên, Ngô phu tử, cô cô của ta làm đồ ăn cực kỳ ngon, còn có cả tiểu sư cô của ta nữa!"
Miệng nhỏ của Tiểu Lục Nhân nhét đầy thức ăn, đây đều là học theo Hỏa Kỳ Lân.
"Ngô phu tử quá khen, ta cũng chỉ tùy tiện nấu mà thôi, nếu như ngươi thích ăn, thì ăn nhiều một chút!" Chu Minh Châu sờ đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân, khiêm tốn cười nói.
Ngô Huyền Tử chậm rãi lắc đầu.
Cái này cũng không phải thứ có thể đơn giản mà làm ra được.
...
Sau khi cơm nước xong.
Bộ Phàm lấy lý do Ngô Huyền Tử là khách, bảo Ngô Huyền Tử đi uống trà, tự mình thu dọn bát đũa, Tiểu Lục Nhân cũng giúp đỡ dọn dẹp, mà Chu Minh Châu lại sắp xếp nhà bếp.
"Đây mới là ẩn sĩ đại năng."
Trong lòng Ngô Huyền Tử cảm khái, chờ Bộ Phàm thu dọn xong, bọn họ lại ngồi ở dưới gốc đào trò chuyện cho tiêu cơm, có điều thứ bọn họ nói là chi hồ giả dã.
"Sắc trời cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về rồi!"
Ngô Huyền Tử đứng dậy cáo từ, kỳ thực sở dĩ Ngô Huyền Tử ở tại tư thục là do ông ta yêu cầu, cũng may tư thục có rất nhiều chỗ ở.
"Đúng lúc ta cũng muốn trở về, Ngô phu tử, chúng ta đi cùng đi!" Chu Minh Châu cũng đứng lên.
"Vậy các ngươi đi thong thả!"
Sao Bộ Phàm có thể không biết đây là tiết tấu đi ôm đùi lớn của Chu Minh Châu, cũng không giữ lại, còn tiễn bọn họ ra ngoài cửa.