Chương 193: Thanh Kiếm Thiện Lương (2)
"Nhưng mà có một chuyện ta phải nói với ngươi. Đây là một thanh kiếm thiện lương, ngươi dùng nó để huy kiếm luyện tập thì được, nhưng ngàn vạn lần không được lấy nó ra đối địch!" Bộ Phàm nghĩ nghĩ rồi nói.
"Thanh kiếm thiện lương?" Tống Tiểu Xuân nghi hoặc.
"Cái này... nói như thế nào đây, thanh kiếm này được luyện từ sắt bình thường, tính ra nó kém hơn vũ khí chân chính. Về sau có tài liệu tốt hơn, ta sẽ giúp ngươi tạo ra một thanh tuyệt thế binh khí!" Bộ Phàm giải thích.
"Thì ra là thế!"
Tống Tiểu Xuân nhìn thanh Kiếm Lai trên tay một chút.
Kỳ thật hắn rất thích thanh kiếm này, nhưng Bộ Phàm đã nói như vậy, hắn cũng gật đầu đồng ý.
【Nhiệm vụ: giúp Tống Tiểu Xuân tạo ra một thanh trường kiếm hoàn thành. 】
【Nhiệm vụ thưởng cho: 800000 kinh nghiệm x2】
Nhìn bóng dáng Tống Tiểu Xuân đi xa, Bộ Phàm vuốt vuốt ngực mình.
Vì sao lại có cảm giác lương tâm bất an? Có thể chỉ là ảo giác thôi.
…
Mà lúc này, Tống Tiểu Xuân vừa đi vừa vuốt ve thanh Kiếm Lai trên tay.
Nhưng chờ tới khi hắn chú ý đến, giờ phút này hắn đã chui vào trong rừng đầy cây bụi.
"Kỳ quái, tại sao ta lại tới nơi này?"
Tống Tiểu Xuân gãi gãi đầu, cũng may hắn còn có chút ấn tượng với nơi này. Nhưng vừa muốn nhớ lại, bỗng nhiên hắn phát hiện mình chẳng còn nhớ gì nữa.
"Xem ra lâu quá không tới nên ta quên mất rồi!" Tống Tiểu Xuân nhìn nhìn bốn phía: "Ừm, đây là?"
Tống Tiểu Xuân bước nhanh tiến lên phía trước. Hắn đi vào một góc dưới gốc cây đại thụ, ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá cây nấm lớn màu tím trên mặt đất.
"Tại sao cái này thoạt nhìn rất giống Tử Linh Chi?"
…
Ngày hôm sau, tới khi Bộ Phàm biết được Tống Tiểu Xuân đã ở phiến rừng cây nhỏ phía sau núi một đêm mới về được đến nhà, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là giảm trí lực 10%, mà khiến cho người ta lạc mất đường về sao?
Thế nhưng Bộ Phàm không nghĩ tới chính là giữa trưa hôm ấy, Tống Tiểu Xuân lại đến tư thục, còn mang một cái rổ trúc cho hắn, nói là đối phương hái được ở sau núi.
Nhìn thấy trong rổ có rất nhiều dược thảo như cỏ linh chi, nhân sâm, đông trùng hạ thảo, hà thủ ô… vân vân, hơn nữa số năm còn không thấp, khóe miệng Bộ Phàm co rúm vài cái.
"Tối hôm qua ngươi ra sau núi hái dược thảo ư?"
"Không có, nói ra thì ta hái được đống dược thảo này cũng là trùng hợp."
Tống Tiểu Xuân lắc đầu. Hắn bắt đầu kể chuyện tối hôm qua lạc đường, sau đó tìm đường về nhà, giết mấy con dã thú, thuận tiện nhặt được dược thảo… tất cả đầu đuôi ngọn ngành đều nói cho Bộ Phàm nghe.
Sau khi nghe được, Bộ Phàm há miệng thở dốc, vậy mà lúc này hắn không biết nên nói cái gì.
Thi thoảng hắn cũng có mang theo Tiểu Lục Nhân lên núi hái một ít thảo dược, nhưng tại sao chưa bao giờ gặp được nhiều dược thảo trân quý như thế này?
Chẳng lẽ là công lao của chuôi kiếm này?
Dù sao chuôi kiếm này được cộng thêm tới 40% vận khí nha.
Nếu không hắn cũng luyện chế cho mình một thanh trường kiếm như vậy?
Nhưng mà ngẫm lại vẫn thấy nên quên đi.
Thuộc tính giảm trí lực này thực sự quá đáng sợ rồi.
"Thôi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn muốn về nhà luyện kiếm!"
Tống Tiểu Xuân không ở lại lâu, hắn lập tức từ biệt rồi rời đi.
Bộ Phàm vô tình liếc mắt nhìn trường kiếm bên hông Tống Tiểu Xuân một cái.
Đang ở trong thôn chắc đối phương sẽ không lạc đường đâu!
…
"Thôn trưởng, người này là ai?"
Không biết từ khi nào Ngô Huyền Tử đã đi tới phía sau Bộ Phàm, nghi hoặc nhìn bóng dáng Tống Tiểu Xuân.
"Hắn sao? Hắn là Tống Tiểu Xuân, hài tử nhà Tống viên ngoại, làm sao vậy?" Bộ Phàm nhìn về phía Ngô Huyền Tử nói.
"Không có gì, chỉ là tò mò hỏi một chút!"
Ngô Huyền Tử lắc đầu, trong mắt ông ta hiện lên một tia hoang mang.
Người nọ rõ ràng không có linh lực dao động, nhưng lại có khí tức hùng hậu, cơ mà khí tức này lại không giống như quân nhân. Đây là lần đầu ông ta nhìn thấy người như vậy.
"Đúng rồi Ngô lão, nơi này có chút dược thảo, muốn lấy một ít hay không?" Bộ Phàm không hỏi nhiều, hắn chỉ bưng cái rổ lên cười hỏi.
"Tạ ơn thôn trưởng, nhưng những dược thảo quý trọng này lại vô dụng với ta!"
Ngô Huyền Tử liếc mắt nhìn rổ trúc một cái. Sau đó ông ta không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng ông ta vẫn lắc đầu, Nho tu không giống tu đạo, Nho tu không thể thông qua ngoại vật để tăng tu vi.
"Thực đáng tiếc!"
Bộ Phàm tính toán luyện chế những dược thảo quý trọng này thành một ít đan dược, cho Tiểu Lục Nhân dùng để tu luyện.
…
Cuối năm, Ca Lạp thôn rất là náo nhiệt, tư thục được nghỉ dài hạn, mỗi gia mỗi hộ đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tết, bọn nhỏ cũng được thay quần áo mới.
Lại nhớ tới những năm đã qua, đừng nói tới chuyện mua quần áo mới cho bọn họ, chỉ sợ vào thời điểm này, rất nhiều người trong thôn còn chẳng đủ lương thực mà ăn tết.
Nhưng hôm nay không vậy nữa rồi.
Dù là lúa nước hay là cá đều mang tới cho người dân vụ mùa bội thu.
Hơn nữa không ít phụ nhân trong thôn đều làm việc ở xưởng xà phòng.
Tiền công đã không thấp, tới thời điểm cuối năm, ông chủ còn phát cho bọn họ tiền thưởng tết.
Hài tử có tiền đồ, bọn họ cũng vui lây.
Mà gần đây Bộ Phàm còn thu được không ít quà tặng năm mới từ các hương thân.
Có điều năm nay không giống những năm khác, không chỉ có gà vịt thịt cá, mà còn có ngân lượng rủng rỉnh.
Cũng có nghĩa là thôn dân giàu có hơn rồi.
Kỳ thật Bộ Phàm thấy một màn cũng rất vui vẻ này. Sau khi từ chối một phen, hắn cũng nhận lấy bạc, số bạc này đương nhiên dùng để mua một ít sách, bổ sung vào đồ thư quán của tư thục.
Mà Ngô Huyền Tử cũng thu được không ít quà tặng năm mới.
Mấy ngày nay, Ngô Huyền Tử đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống trong thôn.
Có khi ông ta là một vị phu tử của tư thục.
Có khi ông ta là quản lý viên của đồ thư quán.
Cũng có khi ông ta là lão nhân quét rác.
Đương nhiên có khi ông ta cũng sẽ chơi cờ cùng Bộ Phàm, hoặc đàm kinh luận đạo, giống hệt một lão nhân bình thường trong thôn.
Nhưng mà có một chút khiến cho Ngô Huyền Tử cả người không được tự nhiên.
Đó là có người muốn giới thiệu đối tượng cho ông ta.
Người kia cũng không phải người khác, chính là Tống Lại Tử.