Chương 195: Tấm Biển Chữ Vàng
Lúc trước, hắn còn đoán vị Bộ tiên sinh này là một Đại Nho.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thánh chỉ, hắn đã xác định được vị Bộ tiên sinh này chính là Đại Nho đương thời.
Đại Nho chính là tồn tại chỉ đếm được trên đầu ngón tay của toàn Đại Nguỵ vương triều.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết..."
Thánh chỉ này có chút dài, tóm gọn lại, chính là Bộ Phàm tài đức vẹn toàn, giáo hóa một phương dân chúng, vì Đại Nguỵ vương triều bồi dưỡng ra mấy vị hiền tài lương đống như Thiết Đản.
Tóm lại chính là ngợi khen Bộ Phàm vừa đẹp trai lại tốt.
Cuối cùng ban cho một tấm biển chữ vàng, vạn lượng hoàng kim, vạn mẫu ruộng tốt, đủ loại tơ lụa… vân vân.
"Tiên sinh, đây chính là tấm biển chữ vàng thánh thượng ban cho tiên sinh!"
Phương Thành để cho hai người mang một vật được phủ vải đỏ qua đây.
Khi lật vải đỏ ra, một tấm biển có sắc vàng rực rỡ, cực kỳ chói mắt xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.
"Không phải tấm biển chữ vàng sao? Tại sao lại không có chữ? Có phải đã quên khắc chữ rồi?"
Nhìn thấy tấm biển chữ vàng không có chữ nào, Bộ Phàm chẳng biết nên nói gì, một tấm biển không có chữ, tại sao lại gọi là tấm biển chữ vàng?
"Không có lầm đâu, ta nghĩ ý tứ của thánh thượng chính là để tiên sinh tự mình viết chữ lên đó!" Phương Thành thấp giọng nói.
"Ta hiểu!”
Bộ Phàm gật gật đầu, kỳ thật hắn cảm thấy làm như vậy cũng không sai, tấm biển tư thục của hắn vẫn nên để hắn viết, ít nhất nhìn chữ của mình hắn cũng thuận mắt hơn.
Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, Phương Thành cũng sai sử hộ vệ mang vật phẩm ban thưởng đưa tới trong nhà Bộ Phàm.
Bộ Phàm sờ lên tấm biển chữ vàng kia một chút.
【Thiên Linh Mộc: linh mộc hiếm có trong thiên địa, có thể luyện chế tiên thiên pháp bảo thuộc tính mộc】
Linh mộc hiếm có trong thiên địa? Còn có thể luyện chế tiên thiên pháp bảo.
Bộ Phàm không nghĩ tới Hoàng đế Đại Nguỵ lại hào phóng như vậy, lại mang một loại luyện khí tài liệu quý hiếm tới nhường này đưa cho hắn làm tấm biển thư viện.
"Chẳng lẽ là bởi vì Ngô Huyền Tử?"
Bộ Phàm cũng không ngốc, rõ ràng lấy thành tựu hiện giờ của tư thục, còn chưa đủ để hấp dẫn sự chú ý của một vị Hoàng đế. Vậy mà bây giờ đối phương còn cố ý đưa tới một kiện Thiên Linh Mộc có thể luyện chế tiên thiên pháp bảo.
Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất.
Chính là Hoàng đế tặng tấm biển này vì lấy lòng Ngô Huyền Tử.
Hiện tại hắn cũng không biết để cho Ngô Huyền Tử ở lại là tốt hay là không tốt.
Nhưng mà với tình huống trước mắt, phần tốt chiếm hơn phân nửa rồi.
Nếu ở trước kia, Bộ Phàm cũng không dám trắng trợn lấy loại linh mộc này làm tấm biển dùng.
Dù sao món đồ chơi này có thể gây ra tai hoạ.
Một khi bị tu sĩ trong giới tu hành nhìn thấy tấm biển này làm từ linh mộc hiếm có, ai mà không đỏ mắt.
Chỉ là hiện giờ trong tư thục có một tiểu lão đầu bình thường không có gì lạ lùng, nhưng hết thảy đối phương đều có thể xử lý được.
…
Chờ tới khi đám người Phương Thành rời đi.
Thôn lập tức náo nhiệt.
Trên mặt mỗi hương thân đều là vẻ kích động vui sướng.
Dù là Chu Minh Châu được ban thưởng phong làm Vinh Hoa Hương quân, hay là Bộ Phàm vì chuyện tư thục được thánh thượng ban thưởng, đều là những chuyện đáng để vui vẻ.
Không ít thôn dân đều chúc mừng chuyện vui của nhà Chu lão căn, khiến cho một nhà Chu lão căn vui vẻ ra mặt, tộc nhân của Chu thị nhất tộc cũng vô cùng vui vẻ.
Phải biết rằng Chu Minh Châu chính là tộc nhân của Chu thị nhất tộc bọn họ.
Tiếp theo được Chu Minh Châu đồng ý, bọn họ đã đem thánh chỉ đặt ở bên trong từ đường, Chu tộc trưởng còn quyết định chọn một ngày hoàng đạo để tế tổ.
Chu lão căn lại nói phải nhanh chóng bày một bữa tiệc ăn uống trong thôn, mời các hương thân trong thôn tới ăn yến hội.
Nhưng Chu tộc trưởng không hài lòng. Hắn nói cái gì mà Chu Minh Châu là tộc nhân của Chu thị nhất tộc bọn họ, nếu muốn bày tiệc ăn uống thì tiền này sẽ do trong tộc bỏ ra.
Nhưng mà ngược lại với sự náo nhiệt của nhà Chu Minh Châu, nhà Bộ Phàm có vẻ im lặng hơn rất nhiều. Chu Minh Châu bị làm phiền không chịu nổi, trực tiếp trốn tới nhà Bộ Phàm.
"Kỳ quái, thôn trưởng tại sao nơi này của ngươi yên tĩnh như vậy? Nhà ta bên kia đã chen chúc thành một đoàn rồi?"
Chu Minh Châu vô lực tựa vào ghế, thở một hơi dài.
"Nghe lời này của ngươi có ý tứ khoe khoang!"
Bộ Phàm cười nhạt một tiếng, kỳ thật cũng có người chúc mừng hắn, chỉ là không khoa trương như Chu Minh Châu thôi.
Dù sao hắn ở nơi này cũng có một khoảng cách với trong thôn.
"Ta đâu dám khoe khoang trước mặt ngươi. Ban thưởng của ngươi còn nhiều hơn ta, nào là vạn lượng hoàng kim, còn có vạn mẫu ruộng tốt, ban thưởng này… chậc chậc." Chu Minh Châu tặc lưỡi một tiếng.
"Bao nhiêu hoàng kim hay ruộng tốt cũng không so được với phong hào của ngươi!" Bộ Phàm cười nói.
"Cũng đúng!" Chu Minh Châu đồng ý gật gật đầu.
"Nhưng mà ta có chút hiếu kỳ, phong hào của ngươi không đơn giản chỉ vì cách thức nuôi cá trong ruộng lúa chứ?" Bộ Phàm như cười như không nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Vẫn là thôn trưởng lợi hại!" Chu Minh Châu giơ ngón tay cái lên.
"Bớt nịnh hót đi!" Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.
Khinh thường hắn ngu sao?
Chỉ một cách thức nuôi cá trong ruộng lúa còn chưa đủ khiến cho triều đình ban thưởng phong hàm Hương quân cho Chu Minh Châu.
Nếu là bốn phát minh lớn còn có thể.
"Nếu không phải, vậy thôn trưởng ngươi đoán xem?" Hai mắt Chu Minh Châu sáng lên: “Ta cho ngươi một gợi ý, rượu bồ đào cùng với chén lưu ly, muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa."
Chu Minh Châu rung đùi đắc ý, đọc ra một câu thơ.
Vậy là hắn đã biết.
Những kỹ năng mấy người xuyên qua chuẩn bị đều không ngoài mấy thứ đó.
Có gì mà không đoán được chứ?
Hơn nữa, câu gợi ý kia của Chu Minh Châu đã quá rõ ràng rồi còn gì, rượu bồ đào cùng với chén lưu ly, muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa, không phải lưu ly thì chính là rượu bồ đào.
"Chẳng lẽ ngươi đã làm ra thứ chén lưu ly giá trị liên thành đó rồi?" Bộ Phàm cười cười.
Chu Minh Châu giật mình, rồi giơ ngón tay cái lên: "Ta biết ngay mà, không chuyện gì qua được mắt thôn trưởng ngươi."