Chương 196: Ca Lạp Trấn? (1)
"Cái gì? Đúng là ngươi làm ra chén lưu ly?" Bộ Phàm bày ra bộ dáng chấn động nói.
"Kỳ thật cũng không thể nói là chén lưu ly, chỉ là một loại chén tương đối trong suốt một chút thôi, ta gọi nó là chén pha lê!" Chu Minh Châu gật đầu nói.
"Cái chén trong suốt, không phải là chén thủy tinh sao, tại sao ngươi lại gọi nó là chén pha lê?" Bộ Phàm nghi hoặc nói.
"Thủy tinh là thủy tinh, pha lê là pha lê, hai loại này không giống nhau đâu. Loại pha lê này ta nung hạt cát mà thành, là loại thuỷ tinh tốt nhất, tinh thuần trong suốt, cho dù đặt nó ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng nhìn không thấy!" Chu Minh Châu nghiêm túc nói.
"Thần kỳ như vậy?" Bộ Phàm bày ra bộ dáng hiếu kỳ như một hài tử.
"Bây giờ còn chưa làm được loại pha lê tốt như vậy đâu, chén pha lê mà ta đưa cho Hoàng Thượng đều là loại thô ráp!"
Chu Minh Châu ngượng ngùng cười cười: "Nhưng dù là loại chén pha lê thô ráp như vậy, cũng là loại mặt hàng hiếm có, tuy rằng chưa nói tới giá trị liên thành, nhưng khẳng định đã đạt tới giá trị ngàn vàng."
"Ha, tốt như vậy ư, vậy mà ngươi lại cam lòng dâng lên?" Bộ Phàm cười nói.
"Ta vẫn tự hiểu rõ bản thân mình, loại pha lê này không giống xà phòng, xà phòng có lợi nhuận khả quan, nhưng cũng chỉ là tương đối, pha lê thì khác. Hiện giờ món đồ này còn rất khan hiếm, những vị quan to hiển quý vô cùng ưa thích cất giữ chúng. Một món ít nhất cũng có thể bán được mấy ngàn vạn lượng, lợi nhuận không biết tăng lên bao nhiêu lần. Ta chỉ là một nữ nông nhỏ bé, một cô thôn nữ quê mùa, nếu dám một mình làm loại pha lê này, không quá một năm, khẳng định chết lúc nào không biết." Chu Minh Châu nhún nhún vai.
"Vẫn còn thông minh chán!" Bộ Phàm cười cười.
"Đương nhiên rồi, ta rất thông minh đấy!"
Chu Minh Châu cười toét miệng: "Nhưng mà thời điểm Phương tri huyện tới đã nói riêng với ta, Hoàng đế đồng ý cho ta một tầng tiền lời!"
"Vậy cũng không tệ!"
Tuy rằng chỉ có một tầng tiền lời, nhưng cũng đủ khiến cho Chu Minh Châu trở thành phú khả địch quốc, dù sao thế giới này đâu phải chỉ có một Đại Ngụy vương triều.
"Còn nữa thôn trưởng, ngươi chỉ đoán đúng một thứ, còn một thứ khác, ngươi vẫn chưa đoán được?" Chu Minh Châu vui cười nói.
"Còn nữa sao?" Bộ Phàm cân nhắc một chút: "Là rượu bồ đào ư?"
"Không đúng!" Chu Minh Châu lắc đầu: "Rượu bồ đào ư? Cửa hàng rượu bên ngoài kia có bán đó, hôm nào ta mang chút rượu bồ đào tới cho thôn trưởng ngươi, rượu này cũng không tệ lắm, không khiến người ta say!"
Nha đầu kia cực kỳ sợ say.
"Ta thực sự không đoán ra!" Bộ Phàm nhún nhún vai.
Kỳ thật trong lòng hắn đã có đáp án, không phải rượu bồ đào, vậy thì chỉ có một loại, có điều vật phẩm đó hơi khó nói ra.
"Được rồi, được rồi, ta cũng không thừa nước đục thả câu nữa, kỳ thật thứ khác gọi là móng ngựa, hay gọi chính xác hơn là móng ngựa sắt. Loại móng ngựa này rất tốt, khi đặt lên móng ngựa, không chỉ có tác dụng giảm bớt mài mòn và bảo hộ móng ngựa, còn có thể khiến cho móng ngựa kiên cố hơn, bám chặt mặt đất hơn, rất có lợi với những người cưỡi ngựa và lái xe ngựa!" Chu Minh Châu cười nói.
"Nghe ngươi nói như vậy, quả thật móng ngựa sắt này là thứ tốt!" Bộ Phàm gật gật đầu.
Hiện tại hắn cũng hiểu được vì sao Chu Minh Châu sẽ được ban thưởng, còn phong làm Vinh Hoa Hương quân.
Hai món đồ, một thứ mang đến vô vàn lợi nhuận cho triều đình, một thứ mang tới thuận lợi cho hành quân đánh giặc.
"Ta đã nói với Phương tri huyện rằng ngươi cũng có công lao trong việc nghiên cứu ra hai dạng đồ vật này. Ta có đủ thành ý không?" Chu Minh Châu chớp chớp đôi mắt đẹp.
"Ta có công lao gì chứ?" Bộ Phàm lắc đầu.
"Thôn trưởng, ngươi không thể nói như vậy được, tốt xấu gì ngươi cũng đã cứu ta hai lần. Nếu ngươi không cứu ta, ta đã sớm tiêu đời từ lâu rồi, sao có thể làm ra pha lê và móng ngựa sắt được? Hơn nữa, ngươi còn dạy ta đọc sách biết chữ, khiến cho ta trở nên sáng suốt, có thể nói ngươi là ân sư của ta. Chính vì vậy không có ngươi, làm sao ta có thể phát hiện ra pha lê và móng ngựa sắt?"
Chu Minh Châu nghiêm trang nói. Trong lòng Bộ Phàm thầm vui mừng.
Mấy lời phía trước, hắn còn tin, nhưng tới câu nói kế tiếp, lại có chút nói bừa.
Nhưng mà hắn cũng không vạch trần nàng.
"Khó trách Hoàng đế lại ban cho ta nhiều đồ vật như vậy, còn tán dương hết lời cách ta dạy học trò!"
Chu Minh Châu mặt không đỏ thở không gấp cười cười: "Đúng rồi, thôn trưởng, ta tính toán mua chút đất trong thôn!"
"Ngươi muốn làm gì?" Bộ Phàm có vài phần hứng thú.
"Đầu tư đó! Thôn trưởng, hiện giờ ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng biết tới thư viện của ngươi, còn ban thưởng cho ngươi một tấm biển chữ vàng. Không bao lâu nữa tin tức này sẽ truyền ra, đến lúc đó không dám nói cả vương triều đều biết, nhưng ít ra khắp châu phủ chúng ta sẽ hiểu rõ ràng. Ngươi ngẫm lại xem, lúc trước mấy người Thiết Đản chỉ là tú tài trong thị trấn, thế mà đã có rất nhiều người ở những thôn mười dặm quanh đây tìm đến tư thục của ngươi, nếu bây giờ lại truyền khắp châu phủ vậy sẽ có bao nhiêu người đây?"
Nhìn thấy ánh mắt loé sáng đầy ngân lượng của Chu Minh Châu, Bộ Phàm âm thầm bất đắc dĩ, nha đầu kia thích tiền tới mức nào chứ?
"Cho nên ta tính toán xây dựng vài cái khách sạn ở trong thôn, khách sạn này không giống phòng trọ bên ngoài, phải làm cao hơn một ít, rộng hơn một ít, sau đó có thể cho thuê theo tháng, hoặc cho thuê theo ngày!"
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật. Đây là tiết tấu muốn làm bà chủ cho thuê nhà nha.
"Thôn trưởng, ngươi cứ tin tưởng ta đi, về sau khẳng định thôn chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, người đến cũng càng ngày càng nhiều. Đến lúc đó nói không chừng Ca Lạp thôn chúng ta sẽ biến thành Ca Lạp trấn!"
Chu Minh Châu càng nói càng kích động.
Ca Lạp trấn? Nha đầu kia thật đúng là dám tưởng tượng. Bộ Phàm lắc đầu.
Nhưng mà những lời Chu Minh Châu nói cũng có đạo lý.
Thoạt nhìn chẳng qua đương kim Hoàng đế chỉ ban thưởng một tấm biển chữ vàng.
Nhưng trên thực tế, cũng mang tới cho tư thục Bất Phàm của hắn lời quảng cáo có hiệu quả tốt nhất.
Dù sao ngay cả Hoàng đế cũng khen tư thục, cho dù nát cũng không thể nát quá mức, đến lúc đó chỉ sợ người tới bái sư còn nhiều hơn vài lần so với trước.