Chương 206: Con Đường Này Tên Là Gì?
Hóa ra nguyên nhân Nhạc Quân Hạo đến đây vốn không phải vì chuyện tới tư thục học, mà là vì cha hắn.
"Ngươi cái đứa nhỏ này, ta lại không có bệnh, khám cái gì?"
Nhạc viên ngoại cũng biết đây là tâm ý của con, đương nhiên sẽ không quở trách.
"Nếu như không đến tìm ta thì không tới hai năm nữa!"
Bộ Phàm bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, nói ra một câu khó hiểu.
"Thần y, lời này của ngươi là có ý gì?" Nhạc viên ngoại hơi sững sờ, nghi ngờ nói.
"Ý trên mặt chữ!" Bộ Phàm chậm rãi đặt chén trà lên bàn.
Nhạc viên ngoại ý thức được điều gì đó, cả người đột nhiên giật mình một cái, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, đối với bản lĩnh của vị Bộ thần y này, ông ta đã từng được chứng kiến.
"Xin thần y giúp cha ta chữa bệnh!"
Nhạc Quân Hạo cũng nghĩ tới, vội vàng muốn quỳ cầu Bộ Phàm, nhưng bị Bộ Phàm túm lại.
"Đừng làm thế, đừng làm thế, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ trị."
"Đa tạ thần y!"
Trong lòng Nhạc Quân Hạo cảm kích, may mà vị này thật sự có bản lĩnh của thần y.
...
Sau đó.
Bộ Phàm châm mấy kim cho Nhạc viên ngoại trước.
Mấy kim được châm xuống, Nhạc viên ngoại chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, gọi thẳng thần y.
Nhưng khi nghe dặn dò một số thứ cần chú ý trong ăn uống thường ngày, cái này làm cho Nhạc viên ngoại sầu hỏng rồi.
Bộ Phàm cũng biết đối với người ham ăn mà nói, bảo bọn họ ăn uống điều độ còn khó chịu hơn so với giết bọn họ, nhưng Nhạc viên ngoại muốn sống thêm mấy năm, thì thể trọng này nhất định phải giảm xuống.
Sau cùng, dưới sự cảm kích của Nhạc Quân Hạo, hai cha con này ngồi xe ngựa rời khỏi thôn.
【Nhiệm vụ: Xem bệnh giúp phụ thân của Nhạc Quân Hạo hoàn thành】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 500000 điểm kinh nghiệm X2】
...
"Cộc cộc cộc!"
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường Bất Phàm.
Trong xe, một nữ tử có dung mạo thanh tú xinh đẹp dùng một tay đỡ khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt đong đưa như nước, nhàn nhạt nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe.
Ngồi đối diện cũng là một nữ tử, nữ tử này nhắm mắt dưỡng thần, mặt mày như họa.
"Hai vị cô nương là ở nơi khác trở về thăm người thân đúng không?" Mã phu đánh xe ở bên ngoài nhàn rỗi nhàm chán, tán gẫu nói.
"Đúng vậy, đã rất nhiều năm không trở về rồi, ta nhớ trước kia vẫn chưa có con đường này! !" Nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp kia nhàn nhạt đáp lời.
"Cô nương ngươi đã rất lâu không trở về rồi, vậy cô nương khẳng định không biết con đường này tên là gì?" Mã phu cười nói.
"Con đường này còn có tên?" Nữ tử kia hiếu kỳ nói.
"Có chứ, con đường này gọi là đường Bất Phàm, nghe cái tên này có phải thấy rất khác biệt không!" Mã phu cười nói.
Thân thể nữ tử trong thùng xe hơi sững sờ.
"Đường Bất Phàm?"
Nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp kia lẩm bẩm trong miệng.
"Đúng thế, gọi là đường Bất Phàm, thực ra ban đầu không gọi cái tên này đâu mà gọi là Bộ Phàm, chữ bộ trong từ bước chân, đó là tên của một vị thần y, chỉ là bị người không biết nghe nhầm, lâu dần liền bị người ta gọi là đường Bất Phàm."
Mã phu nói chuyện rất thân thiện, đem chuyện thần y chữa bệnh, đổi tên đường Bất Phàm nói ra.
"Vậy vị thần y kia đúng thật là một đại thiện nhân, nếu đổi lại là ta, ta sẽ rất luyến tiếc đống vàng ròng bạc trắng kia."
Trong xe.
Nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp nghe vậy khóe môi hơi giương lên, nhẹ giọng nói nhỏ: "Bộ Phàm ca chính là người như vậy, trước giờ làm việc đều không cầu báo đáp!"
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Đại Ny đã rời nhà rất nhiều năm chưa về.
"Đại thúc, ta đã rất lâu chưa trở về, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút việc liên quan tới thôn không?" Giọng nói của Đại Ny dịu dàng, tựa như âm thanh của tự nhiên.
"Cái này à, cô nương, ngươi hỏi đúng người rồi, tuy ta không phải người của Ca Lạp thôn, nhưng gần đây ta thường đi tới thôn đó, cũng nghe nói không ít chuyện ở nơi đó!"
"Cô nương, ngươi có từng nghe nói về xà phòng thơm? Xà phòng thơm này chính là từ Ca Lạp thôn lưu truyền ra ngoài."
"Còn có năm ngoái trong thôn có năm tú tài, mười mấy đồng sinh, được triều đình ban thưởng tấm biển chữ vàng, hiện tại người muốn bái nhập vào thư viện Bất Phàm kia đều có thể xếp hàng từ đầu thôn tới cuối thôn."
Mã phu vừa đánh xe ngựa, vừa nói chuyện của Ca Lạp thôn.
Trong xe.
Đại Ny nghe rất kỹ càng.
Đối với sự thay đổi xảy ra trong thôn, trong lòng Đại Ny cũng rất bất ngờ.
"Trước đây Ca Lạp thôn là một địa phương nghèo, bây giờ mười dặm quanh thôn ai mà không ngưỡng mộ, ta nghe người trong thôn kia đều nói đây là nhờ có phúc khí của vị thôn trưởng kia! !"
Mã phu kia cảm khái một tiếng.
"Những thứ này đều là do Bộ Phàm ca làm sao?"
Trong mắt Đại Ny xuất hiện vẻ khác thường, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói một mình.
Mà ngồi phía đối diện Đại Ny là Chu Sơn Nguyệt.
Lúc này.
Mặc dù Chu Sơn Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đối với tiếng nói chuyện chung quanh, nàng vẫn nghe rất rõ ràng.
Trong đầu đột nhiên hiện lên bóng hình của một thiếu niên.
"Tiền bối, ngươi có chỗ không biết, từ sau khi phụ mẫu thân sinh của ta mất tích, là các hương thân trong thôn có lòng tốt cho ta một miếng cơm, cho nên ta mới có thể sống đến hôm nay, bây giờ ta có một tay y thuật, chỉ muốn ở lại trong thôn dốc một phần lực vì các hương thân!"
Khuôn mặt thiếu niên kiên nghị, từ chối ý tốt của nàng.
Ban đầu, nàng cũng không cảm thấy thiếu niên kia ở lại trong thôn có thể làm nên trò chống cái gì.
Chỉ là không nghĩ tới ngắn ngủi hơn mười năm, thiếu niên kia vậy là lại đã thực hiện được lời hứa ban đầu.
...
Xe ngựa chậm rãi tiến vào Ca Lạp thôn.
Nét mặt Chu Sơn Nguyệt khẽ biến, trầm giọng nói: "Dừng xe!"
"Xuy!"
Mã phu kéo dây cương, xe ngựa dừng lại: "Cô nương, ngươi có chuyện gì sao? Nơi này còn cách Ca Lạp thôn rất xa?"
"Không cần nữa, chúng ta xuống xe ở nơi này!"
Ngữ khí của Chu Sơn Nguyệt lạnh lùng: "Huyên Nhi, chúng ta xuống xe!"
Trong lòng Đại Ny không hiểu, nhưng thấy sắc mặt sư phụ nặng nề, liền biết sự tình có biến.
Xuống xe, trả tiền xe cho mã phu.