Chương 208: Ta Không Phải Tiên Nhân
"Thôi vậy, đã rất lâu ta không trở về Thiên Huyền môn rồi, vẫn phải trở về nhìn xem sao!"
Chu Sơn Nguyệt dơ tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng nõn của Đại Ny: "Vật phẩm mà sư tổ của ngươi đưa cho ngươi, nhớ phải cất giữ thật kỹ, thời điểm then chốt nó có thể bảo vệ tính mạng của ngươi!"
"Sư phụ, ta hiểu rồi!" Đại Ny khẽ ừm một tiếng.
...
Nhà trưởng thôn.
Bộ Phàm nhàn nhã nằm dưới cây đào đọc sách, Tiểu Lục Nhân nhoài người bên giếng nước xem cá, tiểu bạch lư ngủ gật ở một bên.
"Sư phụ, vừa rồi hình như ta cảm giác có người đang nhìn chúng ta?" Tiểu Lục Nhân ngẩng đầu nhỏ lên nhìn về phía Bộ Phàm nói.
"Không có việc gì!"
Kỳ thực đạo thần thức kia Bộ Phàm cũng cảm nhận được, nhưng hắn không lo lắng chút nào, hết thảy đã có Ngô Huyền Tử.
Quả nhiên đạo thần thức kia chỉ quét qua liền lập tức biến mất, chắc hẳn là Ngô Huyền Tử đã ra tay rồi.
Dù sao thì dám nhìn trộm chuyện riêng tư của đại lão, không phải là tìm chết sao?
...
Mà lúc này.
Đối với sự thay đổi của Ca Lạp thôn, Đại Ny vừa thấy lạ lẫm lại vừa thấy quen thuộc.
Các hán tử đang làm đất cũng chú ý tới Đại Ny, nhao nhao nghiêng đầu nhìn lại đây.
"Cô nương này là ai thế? Sao lại chưa từng gặp bao giờ?"
"Chẳng lẽ là tiểu thư trên trấn?"
"Các ngươi không cảm thấy cô nương này có chút quen mắt sao, giống như... như ai ấy nhỉ?"
Không trách các hán tử lại nghị luận, bởi vì Đại Ny lớn lên trông quá mức kinh diễm.
Một bộ váy dài màu trắng, tóc đen như mực đung đưa theo gió, mày dài mũi thẳng, giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Quan trọng hơn chính là cô nương này vậy mà lại mỉm cười với bọn họ, cười đến mức làm trong lòng bọn họ cũng muốn tan ra.
"Ngươi là Đại Ny?"
Lúc này, có một phụ nhân cầm giỏ rau đi lên phía trước, tỉ mỉ quan sát Đại Ny.
"Là ta, Nhị thẩm!" Giọng Đại Ny dịu dàng cười nói.
"Thật sự là ngươi à, ngươi thay đổi khiến ngay cả thẩm cũng sắp không nhận ra nữa rồi, khó trách người xưa thường nói, nữ tử lớn lên thay đổi đủ điều!" Thê tử của Lý Nhị rất thân thiết nhiệt tình.
"Nương của ngươi nhắc tới không ít đâu, bây giờ ngươi quay về, chắc chắn bọn họ sẽ cực kỳ vui mừng!"
"Ừm, ta cũng nhớ bọn họ!"
Đại Ny và thê tử của Lý Nhị trò chuyện thêm một lát rồi trở về nhà.
Trên đường đi.
Đại Ny đều rất khách khí chào hỏi với các hương thân.
Rất nhanh, chuyện Đại Ny trở về thôn đã nhanh chóng truyền đi khắp thôn.
...
Nhà Đại Ny.
Lý Triệu Thị đang cho gà ăn trong sân.
"Nương của Đại Ny à, có chuyện tốt! Có chuyện tốt! !"
Bỗng nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó một phụ nhân mập mạp chạy vào.
"Có chuyện tốt gì thế?"
Nhìn thấy là tỷ muội thân quen, Lý Triệu Thị cười nói.
"Là Đại Ny nhà ngươi trở về rồi!" Phụ nhân mập mạp kia thở hổn hển nói.
"Bộp!"
Chậu gỗ trên tay Lý Triệu Thị rớt xuống đất, thức ăn cho gà trong chậu gỗ đổ ra ngoài.
"Ngươi không lừa ta chứ, Đại Ny trở về rồi?"
Lý Triệu Thị cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nắm chặt tay của phụ nhân mập mạp.
"Ta nào dám lừa ngươi, Đại Ny nhà ngươi thật sự trở về rồi!" Phụ nhân mập mạp kia cũng hiểu tâm trạng của Lý Triệu Thị.
"Vậy nàng đang ở đâu?" Lý Triệu Thị vội vàng nói.
"Bây giờ đang chào hỏi với người trong thôn, ta tới đây nói một tiếng với ngươi trước." Phụ nhân mập mạp kia cười nói.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!" Cả người Lý Triệu Thị run rẩy.
"Nương!"
Lại vào lúc này, một âm thanh giống như chuông bạc truyền đến.
Lý Triệu Thị giương mắt nhìn qua.
Liền thấy một cô nương tựa như tiên tử trong tranh đứng ở trước cửa.
"Ngươi là Đại Ny?"
Lý Triệu Thị duỗi tay ra, nhưng lại rút tay về.
Mặc dù cô nương trước mặt có dung mạo giống Đại Ny mấy phần, nhưng bà ta lại nhất thời có chút không dám nhận nhau với Đại Ny.
"Nương là ta, ta là Đại Ny, ta trở về rồi!"
Hốc mắt Đại Ny ẩm đỏ, bước nhanh về phía trước, nắm chặt tay Lý Triệu Thị.
"Trở về là tốt, trở về là tốt!"
Nước mắt Lý Triệu Thị rơi xuống, ôm lấy Đại Ny.
"Làm ta nhớ đến nương của ta rồi!"
Phụ nhân mập mạp ở bên cạnh lấy khăn tay ra lau nước mắt.
...
Sau một hồi hàn huyên, quay về phòng.
"Nương, những năm này trong nhà vẫn tốt chứ?"
Đại Ny ngồi ở trước bàn hỏi thăm tình huống trong nhà.
"Tốt, vẫn tốt, bây giờ trong nhà cũng có đất rồi, năm ngoái nhà chúng ta dựa vào ruộng lúa nuôi cá kia kiếm được không ít bạc, còn có nhị muội của ngươi gả đến Thượng Hà thôn, nhà nhị muội phu của ngươi nhân khẩu đơn giản, gia cảnh không tệ. Tam muội của ngươi gả vào trong trấn, tam muội phu của ngươi mở tiệm tạp hóa. Tiểu muội của ngươi đi học ở tư thục trong thôn!"
Đại Ny yên tĩnh lắng nghe Lý Triệu Thị nói dông dài, nhưng nghe thấy tiểu muội đi học tại tư thục, hơi nghi hoặc một chút.
Bình thường tư thục sẽ không thu nữ đệ tử.
"Nương, tỷ của ta đâu?"
Đột nhiên, một thiếu nữ thanh tú vọt vào.
"Tiểu Ny!"
Đại Ny đứng lên cười nói.
"Đại tỷ, ta rất nhớ tỷ!"
Tiểu Ny lập tức nhào tới, ôm chặt Đại Ny.
"Đã là đại cô nương rồi vẫn giống như trẻ con dính người như vậy!"
Nhìn muội muội thấp hơn mình một cái đầu, Đại Ny đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ny, cười nói.
"Ở trước mặt đại tỷ, ta chính là trẻ con!"
Tiểu Ny vùi đầu vào hai gò trước ngực Đại Ny cọ cọ, thật ấm áp, thật thoải mái.
"Đúng là xấu hổ, tỷ của ngươi mới trở về không bao lâu, nước còn chưa uống một ngụm, ngươi đã quấn lấy nàng!" Lý Triệu Thị quở trách.
"Tỷ là Tiên nhân cũng không cần uống nước!" Tiểu Ny bĩu môi phản bác.
Đại Ny lắc đầu: "Ta bây giờ không phải Tiên nhân nữa, mấy ngày trước tu hành của ta xảy ra vấn đề, hiện tại không còn chút tu vi nào cả!"
Lý Triệu Thị và Tiểu Ny sững sờ.
"Không sao, không phải Tiên nhân thì không phải Tiên nhân thôi, chỉ cần trở về là tốt rồi!" Lý Triệu Thị nhẹ giọng an ủi.
Trước kia, đối với chuyện Đại Ny có thể trở thành Tiên nhân, Lý Triệu Thị rất vui mừng.
Nhưng theo thời gian dần trôi, mấy năm không thể gặp mặt nữ nhi một lần, lại thêm, Tống Tiểu Xuân con trai độc nhất của Tống viên ngoại bị người ta đánh đến gần chết đưa về nhà, nếu bà ta nói không lo lắng cho Đại Ny là giả.