Chương 209: Tu Hành Có Trợ Giúp Phát Dục (1)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bộ Phàm đem một số y phục chăn nệm trong phòng ra sân phơi, Tiểu Lục Nhân quét dọn ở trong phòng.
"Thôn trưởng, không hay rồi!"
Tống Lại Tử vội vã chạy qua đây.
"Đã xảy ra chuyện gì, lại gấp gáp như vậy?"
Sau khi Bộ Phàm giũ quần áo trong tay xong, treo trên sào trúc.
"Đại Ny trở về rồi!"
Tống Lại Tử thở hổn hển nói.
"Đại Ny trở về rồi?"
Bộ Phàm có chút bất ngờ.
Trước đó tin tức hảo hữu thông báo Đại Ny đi ngao du hồng trần, chẳng lẽ là đúng lúc đi qua thôn bên này.
Hơn nữa đạo thần thức hôm qua lẽ nào là có liên quan tới Đại Ny?
"Đại Ny trở về là chuyện tốt, sao ngươi lại nói là không tốt?"
"Thôn trưởng, ngươi không biết đâu Đại Ny là bị Tiên môn đuổi ra ngoài đấy, hình như là tu hành gì đó xảy ra vấn đề, những Tiên nhân này con mẹ nó thật sự không phải nơi tốt lành gì, Tiểu Xuân bị đánh đến tàn phế đưa trở về, hiện tại Đại Ny cũng xảy ra chuyện!"
Tống Lại Tử có chút tức giận, cũng mặc kệ cái gì Tiên môn với không Tiên môn, chửi loạn một trận.
"Đợi đã, làm sao ngươi biết được?" Bộ Phàm sững sờ.
"Bây giờ mọi người đều đang nói về chuyện này đấy, rất nhiều người đều tới nhà Đại Ny, ngay cả thê tử của ta cũng đi rồi, ta thấy nhà của thôn trưởng ngươi cách xa thôn, nên mới chạy tới nói cho ngươi biết chuyện này!"
Tống Lại Tử là tai mắt ở trong thôn của Bộ Phàm, cho dù trong thôn có việc lớn hay việc nhỏ gì đều sẽ lập tức chạy tới báo cho hắn.
"Ừm, việc này ta đã biết!"
Trong lòng Bộ Phàm nghi hoặc.
Đại Ny trở về thôn chắc không phải là liên quan tới cái gọi là hóa phàm kia chứ?
...
Nhà Đại Ny.
Lúc này, có không ít hương thân vây đầy.
Ngay cả lão thôn trưởng Vương Trường Quý cùng với một đám tộc trưởng cũng qua đây hỏi thăm tình hình.
Nghe nói bây giờ Đại Ny trở thành phàm nhân, không thể tiếp tục tu luyện nữa, trong lòng bọn họ không có chỗ nào mà không lộ ra vẻ tiếc hận.
Thôn của bọn họ thật vất vả mới có hai Tiên nhân, sau cùng một người tàn phế trở về, một người trở thành phàm nhân không thể tu luyện.
"Có lẽ lúc trước tiểu thôn trưởng không bái nhập Tiên môn là chính xác!"
Giờ phút này, không ít các hương thân và lão thôn trưởng Vương Trường Quý đều nảy ra một ý nghĩ như vậy.
Nếu như lúc trước tiểu thôn trưởng thật sự bái nhập Tiên môn, thì Ca Lạp thôn bọn họ chắc chắn sẽ không trở nên tốt như hiện tại.
...
"Đại Ny, sao ngươi còn nói với các hương thân chuyện ngươi không thể tu hành?"
Cha nương của Đại Ny thật không dễ dàng gì mới đuổi được các hương thân đi, quay về phòng, Lý Triệu Thị khó hiểu nhìn về phía Đại Ny.
"Cha, nương, về sau đại tỷ phải thường xuyên sinh hoạt ở trong thôn, sớm muộn gì thì các hương thân cũng sẽ biết thôi, sớm biết như vậy thì không bằng nói ra trước miễn cho các hương thân đoán tới đoán lui, có đúng không, đại tỷ!"
Tiểu Ny tựa đầu vào bả vai Đại Ny, một bộ dạng nịnh nọt lấy lòng nói.
"Biết ngươi thông minh rồi!"
Đại Ny mỉm cười: "Hôm nay không cần đi tư thục học sao?"
"Còn chưa khai giảng mà? Hiện tại tư thục đều đang bận chiêu sinh, ít nhất phải chờ một tháng nữa mới khai giảng!" Tiểu Ny đáp lời.
"Hoá ra là như thế, Tiểu Ny, trong tư thục của các ngươi có phải có một vị lão giả họ Ngô... dung mạo có phần hòa ái không!" Đại Ny nghĩ đến cái gì đó, chần chờ nói.
"Ngươi nói là Ngô phu tử à!"
Người nói chuyện không phải Tiểu Ny, mà là Lý Triệu Thị ở bên cạnh.
"Nương, ngươi cũng quen biết vị Ngô phu tử kia?" Đại Ny có chút kinh ngạc.
"Trong thôn có ai mà không biết đâu, thời điểm năm mới, chúng ta còn đi chúc tết Ngô phu tử, Ngô phu tử này cũng là một người đáng thương, một đời không vợ không con!" Lý Triệu thị thở dài nói.
Người đáng thương?
Đại Ny không biết nên nói cái gì.
Đường đường là Thánh Nhân vương triều Đại Ngụy vậy mà lại bị người khác cho rằng ông ta là người đáng thương.
"Đại tỷ, không phải hôm qua tỷ mới trở về sao? Sao lại biết Ngô phu tử của bọn ta?" Tiểu Ny nghi hoặc nói.
"Ta cũng là hôm qua ngồi xe ngựa tới đây nghe nói đến."
Đại Ny yên lặng chốc lát, giải thích nói, vị Thánh Nhân kia ẩn cư tại nơi đây làm một vị phu tử không có tiếng tăm gì, đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc đi vạch trần.
"Tiểu Ny, ngươi rất quen thuộc với vị Ngô phu tử kia sao?"
"Quen chứ, con người Ngô phu tử rất tốt, thường xuyên lên lớp cho bọn ta, còn sẽ đánh cờ cùng bọn ta nữa!" Tiểu Ny hưng phấn nói.
"Vậy về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Ngô phu tử!"
Đại Ny nhoẻn miệng cười.
Tiểu muội có thể được một vị Thánh Nhân chỉ điểm dạy dỗ, có lẽ cũng là một loại tạo hóa.
Hơn nữa tạo hóa như thế này ở trong mắt rất nhiều người chính là chuyện chỉ có thể thấy mà không thể cầu.
"Đại tỷ cười lên thật xinh đẹp!"
Tiểu Ny đều nhìn đến ngây người, si ngốc nói một câu.
"Ngươi cái nha đầu này!"
Đại Ny dùng ngón tay ngọc gõ nhẹ một cái xuống trán Tiểu Ny.
"Cha, nương, ta có chuyện muốn nói với hai người!"
"Khách khí với nương gì chứ, có cái gì thì cứ nói ra."
Đối với Đại Ny, Lý Triệu Thị cực kỳ yêu thương.
Trước kia nghèo, từ nhỏ Đại Ny đã hiểu chuyện, giúp trong nhà làm việc rất nhiều, còn chưa sống được một ngày nào tử tế, về sau trong nhà bắt đầu tốt lên cũng là nhờ phúc của Đại Ny.
"Sau này ta sẽ sống ở trong thôn, một mực ở lại ở trong nhà cũng không tốt, muốn làm một cái nữ hộ, dọn ra ngoài ở!" Đại Ny suy nghĩ một chút, nói ra suy nghĩ của mình.
"Ngươi đứa trẻ này nghĩ như thế nào thế? Vừa mới trở về liền muốn dọn ra ngoài?" Lý Triệu Thị sít sao nắm chặt tay Đại Ny.
"Đúng đó, đại tỷ, chỗ trong nhà còn rộng, sao tỷ phải dọn ra ngoài làm gì, có phải tỷ lo lắng người trong thôn nói lời ong tiếng ve không?"
Tiểu Ny từ nhỏ đã thông minh, phút chốc đã nghĩ ra Đại Ny bận tâm cái gì.
Trước kia đại tỷ là Tiên nhân cao cao tại thượng, bây giờ biến thành phàm nhân quay về chắc chắn sẽ có một chút lời đàm tiếu.
Đại Ny yên lặng không lên tiếng.
Kỳ thực giống như Tiểu Ny nói, nàng sợ bởi vì chuyện của nàng mà phụ mẫu sẽ phải chịu liên lụy.