Chương 229: Chống Đẩy, Gập Bụng, Squat (2)
"Ngươi đừng coi thường những động tác này, bởi vì có người học những động tác này xong trở nên rất mạnh!" Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Thạch, lời nói thành khẩn.
"Thật sao?" Tề Thạch kích động nói.
"Không sai, chỉ là những động tác này có một tác dụng phụ!" Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Tác dụng phụ gì?" Trong lòng Tề Thạch khẽ giật mình.
"Ngươi yên tâm, không có ảnh hưởng gì đến ngươi, chỉ là bị trọc mà thôi!" Bộ Phàm cười nói.
Tề Thạch vô thức sờ lên cái đầu trọc phát sáng của hắn.
Ồ...
Được thôi, quả thực là không có ảnh hưởng gì với hắn.
"Sư phụ, vị tiền bối kia tên là gì?"
Cũng vì võ đạo mà trọc đầu giống nhau, Tề Thạch không khỏi kính phục mấy phần.
"Tên là Nhất Hưu, hay là Nhất Thiền, không đúng, hình như là họ Tề giống ngươi, lâu quá rồi ta cũng không nhớ rõ lắm."
Bộ Phàm suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Tề Thạch có chút tiếc nuối.
Nhưng mà có thể biết trong võ đạo còn có một người như vậy, hắn không khỏi gia tăng tự tin, võ đạo của bọn họ quả nhiên là có rất nhiều cao nhân.
"Còn có, sau này ngươi không những phải luyện tập những động tác này, còn phải tới tư thục dạy học nữa, nhân tiện có thời gian thì cùng học y thuật với đại sư huynh của ngươi đi." Bộ Phàm xụ mặt nói.
Tề Thạch há to miệng.
Tu luyện y thuật, hắn có thể hiểu được.
Suy cho cùng, hành tẩu giang hồ, thông hiểu một chút y thuật vẫn có lợi hơn.
Nhưng dạy học là cái gì?
...
Ngày hôm sau.
Trong thôn đều biết tiểu thôn trưởng lại thu thêm một đệ tử, đệ tử này còn có đầu trọc.
Mà sở dĩ tin tức có thể lan truyền ra ngoài nhanh như vậy, vẫn là nhờ có Tống Lại Tử.
Ngay tối hôm qua, Tống Lại Tử kéo một đám huynh đệ của hắn ra ngoài uống rượu.
Vốn dĩ ban đầu Tống Lại Tử đã có phần phê bình úp mở với chuyện Tề Thạch bái sư, uống quá chén xong thì cái gì cũng tuôn ra hết.
Sau đó, tất cả mọi người trong thôn biết chuyện Bộ Phàm thu nhận đồ đệ.
Nhưng mà Bộ Phàm không hề để ý tới việc này.
Dù sao về sau Tề Thạch cũng phải ở lại trong thôn, sớm biết cũng tốt.
Sau đó.
Trong tư thục đột nhiên có thêm một vị phu tử truyền thụ võ nghệ.
Lúc trước, Bộ Phàm còn truyền thụ cho đám trẻ trong thôn một chút võ nghệ rèn luyện thân thể, nhưng từ sau khi người trong tư thục càng ngày càng nhiều, thì hắn không dạy nữa.
Bây giờ, có nhân công miễn phí là Tề Thạch, không dùng cũng phí.
Mà lúc mới bắt đầu Ngô phu tử rất không hiểu việc Bộ Phàm muốn để cho đám trẻ trong tư thục tập võ.
Hắn cảm thấy đám trẻ này chính là cột trụ chống đỡ vương triều trong tương lai, không cần thiết phải tu luyện võ thuật của phàm nhân.
Nhưng khi nghe thấy tên của Tề Thạch, Ngô phu tử im lặng.
Còn Tề Thạch thì sao.
Phát hiện trong tư thục có không ít học sinh có công phu không kém.
Thân thủ của những học sinh này đều mạnh hơn Tống Lại Tử một chút.
Hơn nữa, nghe nói võ nghệ của những học sinh này đều là do Bộ Phàm truyền thụ cho, trong lòng hắn không khỏi nảy ra một ý niệm.
Sư phụ ở trong cái thôn nhỏ hẻo lánh này truyền võ.
Từ trước đến giờ Tề Thạch vẫn luôn có một ước muốn, đó chính là khiến võ đạo rực rỡ vang danh.
Thế nhưng người có tư chất võ học tốt thực sự quá khó tìm, hắn đi khắp chân trời góc biển cũng mới chỉ gặp một người là Tống Lại Tử.
Bây giờ nhìn thấy đám trẻ trong thôn đứa nào cũng có thực lực không tầm thường, Tề Thạch thoáng chốc liền kích động.
Lúc trước, hắn không tài nào hiểu nổi vì sao sư phụ lại muốn để hắn làm một giáo đầu trong tư thục, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rồi.
Sư phụ đây là vì nêu cao võ đạo, có thể nói là dụng tâm hết sức.
Một khi những đứa trẻ trong tư thục này trưởng thành, có lẽ không đến trăm năm, võ đạo của bọn họ sẽ không còn bị hạn chế trong giang hồ thế tục nhỏ nhoi nữa.
Mà là toàn bộ Tu Hành giới.
Trong lòng Tề Thạch lập tức cháy lên một cỗ ý chí chiến đấu hừng hực.
Mỗi ngày, trời còn chưa sáng đã thức dậy, chống đẩy, gập bụng.
Tiếp đến chính là truyền thụ võ nghệ cho đám trẻ trong tư thục, thời điểm nhàn rỗi, đi theo Tiểu Lục Nhân học tập y thuật.
Mà dạo này Bộ Phàm cũng phát hiện Tề Thạch có chút khác biệt, làm chuyện gì cũng là dáng vẻ sục sôi ý chí chiến đấu.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng những kinh nghiệm này là chân thực.
【Dưới sự chỉ điểm của ngươi đệ tử Tề Thạch của ngươi đã có thể nhận biết phân biệt được một trăm loại dược thảo, ban thưởng: 200000 điểm kinh nghiệm X2】
【Dưới sự chỉ điểm của ngươi đệ tử Tề Thạch của ngươi đã có thể nhận biết phân biệt được ba trăm loại dược thảo, ban thưởng: 300000 điểm kinh nghiệm X2】
【Dưới sự chỉ điểm của ngươi đệ tử Tề Thạch của ngươi y thuật có chỗ tiến bộ, ban thưởng: 400000 điểm kinh nghiệm X2】
Mặc dù kinh nghiệm ít một chút, nhưng thắng ở số lượng nhiều.
...
Mấy ngày sau.
Bộ Phàm dạy học bên trong tư thục.
【Hoàn thành nhiệm vụ chỉ đạo, ban thưởng: 5000 điểm điểm kinh nghiệm X2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Thái Ất Kim Thân Quyết thăng cấp】
【Vô Thượng Tọa Vong Kinh thăng cấp】
【Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, ban thưởng: Thiên Diễn Kỳ Bàn】
【Thiên Diễn Kỳ Bàn: Thông Thiên linh bảo, là một loại trận bàn viễn cổ, trong bàn cờ ẩn chứa một không gian tiểu thế giới đặc thù, có thể vây khốn vạn vật, quân cờ đen trắng có thể hóa thân thành vũ khí tấn công】
【Có thể thăng cấp】
Cuối cùng tu vi cũng thăng cấp rồi.
Chỉ là không nghĩ tới lần này lại tặng một món Thông Thiên linh bảo.
Quan trọng hơn chính là món Thông Thiên linh bảo này vậy mà lại còn có thể thăng cấp.
Đây là lần đầu hắn nhận được đạo cụ có thể thăng cấp.
Nhưng mà Thiên Diễn Kỳ Bàn này có chút thú vị.
Bên trong lại có không gian tiểu thế giới?
Bộ Phàm là trận pháp Tông Sư, đương nhiên biết rõ độ khó khi bố trí một không gian trận pháp.
Cũng không phải hắn không thể bố trí, mà là bố trí không gian trận pháp này cần số lượng lớn vật liệu.
...
Bởi vì hiện tại vẫn còn đang dạy học, Bộ Phàm quyết định sau khi tan học mới từ từ nghiên cứu cái Thiên Diễn Kỳ Bàn này.
Nhưng mà trước lúc đó, Bộ Phàm vẫn so tài một phen với Bạch Tố Tố.