Chương 228: Chống Đẩy, Gập Bụng, Squat (1)
Dưới gốc đào.
Bộ Phàm giới thiệu tiểu Lục Nhân với Tề Thạch.
Nghe nói Tiểu Lục Nhân là đại sư huynh, Tề Thạch cũng không có dị nghị.
Kỳ thực loại tình huống tuổi còn nhỏ nhưng bối phận cao ở trên giang hồ môn phái cũng có rất nhiều.
"Vậy nhị sư huynh thì sao?" Tề Thạch cung kính nói.
"Nhị sư huynh của ngươi tương đối đặc biệt, về sau lại nói với ngươi?" Bộ Phàm vẫn dùng cách nói ứng phó với Tiểu Lục Nhân khi trước để ứng phó với Tề Thạch.
"Đồ nhi đã hiểu!" Tề Thạch không dám hỏi nhiều.
"Trước đó ngươi đã nói ngươi từng giết chết tu sĩ Nguyên Anh, một quyền kia của ngươi quả thực là có uy lực, nhưng tu sĩ Nguyên Anh biết ngự không phi hành, hắn không có khả năng đứng trên mặt đất giao thủ với ngươi đúng chứ?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.
"Ta tự chế một loại khinh công ngự không hành tẩu! Sư phụ, ngươi đi theo ta!"
Nghi hoặc trong mắt Tề Thạch lóe lên, nhưng hắn không dám giấu diếm, đưa hai người Bộ Phàm cùng tiểu Lục Nhân ra bên ngoài đến phía sau viện tử, nhún người nhảy một cái, cơ thể đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.
Nhưng tiếp sau đó chân trái của hắn đột nhiên giẫm vào chân phải, thân hình chạy trên không trung, bay nhảy một đường thẳng xa hơn mười mấy mét.
"Thê Vân Tung?"
Nhìn Tề Thạch dựa vào phương thức dùng chân trái đạp chân phải mà đi qua đi lại trên không trung, đây không phải Thê Vân Tung thì là cái gì?
Tiểu Lục Nhân ở bên cạnh nhìn đến mức mắt đều toả ra kim quang.
"Không cần ngưỡng mộ, về sau ngươi cũng có thể!"
Bộ Phàm nhìn ra tâm tư của Tiểu Lục Nhân, xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân.
"Thật sao?"
Tiểu Lục Nhân chớp chớp mắt.
"Ừm!"
Bộ Phàm mỉm cười gật đầu.
"Sư phụ, ta chính là dùng khinh công này để giao chiến với những tu sĩ kia!"
Cơ thể Tề Thạch chậm rãi đáp từ trên trời xuống.
"Ừm, khinh công này là do ngươi tự tạo?" Bộ Phàm hiếu kỳ dò hỏi.
Tề Thạch gật đầu: "Thời điểm ban đầu vẫn chưa được thành thục lắm, không nắm chắc được lực đạo, thường xuyên xảy ra sai sót, về sau thành thục rồi thì có thể dễ dàng thi triển!"
"Rất tốt, ngươi rất có thiên phú võ học!"
Lời này của Bộ Phàm không hề giả dối, dựa vào võ đạo mà có thể giết chết Nguyên Anh, trên đời này người có thể làm được cũng không nhiều, hơn nữa còn có thể tự tạo võ công.
"Đa tạ sư phụ khen ngợi!" Nội tâm Tề Thạch vui mừng khôn xiết, chắp tay hành lễ nói.
"Ngươi không cần khách khí như thế, về sau ngươi cứ coi nơi này như nhà mình là được!" Bộ Phàm khoát khoát tay.
"Ùng ục ùng ục!"
Lại vào lúc này, một âm thanh cổ quái truyền đến.
Bộ Phàm cùng Tiểu Lục Nhân hơi sững sờ, trái lại là Tề Thạch lại đỏ mặt.
"Ta và sư huynh của ngươi đều đã ăn rồi, ngươi tới phòng bếp nhìn xem có gì có thể ăn không!" Bộ Phàm mỉm cười nhàn nhạt.
"Vâng!"
...
Ban đêm.
Tiểu Lục Nhân quay về trong phòng tu luyện, Bộ Phàm cùng Tề Thạch ngồi ở dưới cây đào trò chuyện.
Lúc đầu Tề Thạch còn có chút câu nệ, nhưng về sau hắn phát hiện vị sư phụ này của hắn nói chuyện điềm đạm, không hề có vẻ kiêu ngạo gì, hắn cũng dần dần mở rộng cửa lòng.
Kỳ thực nguyên nhân Tề Thạch tập võ nói ra cũng là ngoài ý muốn.
Dựa theo cách nói của Tề Thạch, ban đầu hắn muốn trở thành một tu tiên giả cao cao tại thượng.
Nhưng muốn trở thành tu tiên giả cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Nếu như là người có tư chất linh căn cực tốt thì sẽ được Tiên môn đỉnh cấp thu làm đệ tử, tư chất linh căn kém chút, thì sẽ tìm một vài Tiên môn trung đẳng, hoặc là đê đẳng.
Mà Tề Thạch thì sao.
Hắn căn bản là không có linh căn.
Lúc đầu, Tề Thạch dựa vào sự không phục mà liên tiếp bái phỏng mấy Tiên môn.
Kết quả rất rõ ràng.
Hoặc là bị đuổi ra ngoài, hoặc là bị người ta cười nhạo không biết tự lượng sức.
Thời điểm Tề Thạch bị Tiên môn đuổi ra ngoài lần thứ mười, hắn vô tình nhìn thấy một bản võ học bí tịch được bày trên quầy hàng trong một phường thị.
Vốn dĩ hắn đã nản lòng thoái chí lại dấy lên ý chí chiến đấu.
"Coi như ta không thể tu tiên, vậy thì ta tập võ! Không sớm thì muộn cũng có một ngày, ta tập võ còn lợi hại hơn những kẻ tu tiên kia!"
Mà chuyện Tề Thạch cũng không ngờ được là thiên phú võ đạo của hắn lại tốt như thế.
Trong vòng chưa tới nửa năm, đã thông hiểu hết bản võ học bí tịch kia rồi.
Hai năm sau, hắn trở thành cao thủ nhất đẳng trong giang hồ ở Đại Thục.
Đương nhiên.
Mục tiêu từ trước đến nay của Tề Thạch không phải là giang hồ thế tục.
Mà là Tu Tiên giới.
Hắn càng muốn võ đạo được nêu cao rạng rỡ.
"Trước kia ta cho rằng võ đạo không hề thua kém tu tiên, bây giờ gặp được sư phụ người, ta lại càng có tự tin hơn!"
Trong mắt Tề Thạch nhóm lên ngọn lửa hừng hực.
"Có tự tin là chuyện tốt!"
Bộ Phàm ho khan một tiếng, hắn không muốn đả kích mục tiêu phấn đấu của Tề Thạch.
Suy cho cùng, nói ra thì hắn cũng không được tính là người tập võ chân chính, mặc dù hắn có thân phận võ thuật Tông Sư.
"Sư phụ, ta muốn trở nên lợi hại hơn, không biết có phương pháp gì có thể giúp ta trở nên lợi hại giống như sư phụ không?"
Tề Thạch đột nhiên đứng dậy, quỳ một chân trên đất nói.
"Cái này à!"
Bộ Phàm có chút do dự, từ màn giao lưu vừa rồi, sợ rằng bây giờ hiểu biết của Tề Thạch đối với võ đạo cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, thậm chí có một vài lý luận còn mạnh hơn hắn.
Dẫu sao thì, Tề Thạch có thể có được thực lực như hôm nay đều do hắn ngộ ra từng chút từng chút một.
"Ngươi muốn trở nên mạnh hơn cũng không phải là không có." Bộ Phàm bỗng nhiên trở nên nhanh trí, dáng vẻ nghiêm túc nói.
"Xin sư phụ dạy ta!" Tề Thạch hưng phấn.
"Vậy thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chống đẩy một trăm cái, gập bụng một trăm cái, squat một trăm cái, chạy mười ngàn mét." Bộ Phàm nghiêm túc phân phó nói.
"Ta muốn hỏi một chút chống đẩy, gập bụng với squat là cái gì thế?" Tề Thạch giơ tay lên hỏi.
"Vậy ta làm một lần cho ngươi xem thử!"
Bộ Phàm cũng không phí lời, biểu diễn một hồi chống đẩy, gập bụng và squat ở trước mặt Tề Thạch.
"Đơn giản như vậy?"
Tề Thạch có chút đờ đẫn.
Ban nãy hắn còn cho là chống đẩy với gập bụng là cái võ học cao thâm gì đó.
Không nghĩ tới lại chỉ là mấy cái động tác bình thường.