Chương 236: Phải Chủ Động Xông Lên
…
Ở bên kia, trong một khu xưởng cực kỳ thoải mái.
"Đại Ny, gần đây ngươi làm sao vậy? Tại sao ta cứ có cảm giác ngươi không hề tập trung tinh thần?" Thấy Đại Ny thường xuyên thất thần, Chu Minh Châu nghi hoặc nói.
"Không có gì?” Đại Ny lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Ngươi cho là ngươi có thể lừa gạt được đôi mắt sáng như vàng ròng 24k của ta sao? Nói mau, có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì hay không?" Chu Minh Châu dùng bả vai đẩy Đại Ny, vui cười nói.
Đại Ny cúi đầu trầm mặc: "Minh Châu tỷ, ta đã nói với thôn trưởng mấy câu vô cùng ngớ ngẩn.”
"Hả? Nói gì đó?" Hai mắt Chu Minh Châu sáng lên, hiếu kỳ như một đứa nhỏ.
"Chính là... Chính là!" Đại Ny có chút khó xử thẹn thùng.
"Chẳng lẽ ngươi thổ lộ với thôn trưởng?" Chu Minh Châu hoài nghi nói.
"Thổ lộ?" Đại Ny nghi hoặc.
"Thổ lộ, chính là cho người mình thích biết tâm ý của mình!" Chu Minh Châu giải thích.
"Không có!" Đại Ny lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, nơi này là tu tiên giới, là nơi theo đuổi chuyện trường sinh, ngươi nên tập trung vào chuyện đó chứ đừng theo đuổi mấy thứ như nói chuyện yêu đương hay dùng dằng không dứt khoát!"
Chu Minh Châu nói lời thấm thía, còn vỗ vỗ bả vai Đại Ny.
"Đúng rồi, rốt cuộc ngươi đã nói gì với thôn trưởng?"
Sau khi bị Chu Minh Châu gặng hỏi, Đại Ny cũng chỉ có thể bất đắc dĩ kể chuyện lần trước ra.
"Đó không phải là thổ lộ sao?" Chu Minh Châu trợn mắt há hốc mồm nói.
"Đây là thổ lộ ư?" Đại Ny lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Đương nhiên, thôn trưởng hỏi ngươi thích dạng người gì, ngươi nói giống thôn trưởng. Câu đó không phải nói với thôn trưởng, ngươi thích hắn sao?"
Chu Minh Châu không biết nói gì chỉ có thể nhìn trời, bày ra bộ dáng nha đầu kia rất đơn thuần.
"Phải không?" Đại Ny đỏ mặt.
"Vậy thôn trưởng có nói gì với ngươi không?" Chu Minh Châu không khỏi tò mò.
Đại Ny lắc đầu: "Ta nói xong lập tức bỏ chạy!"
"Thế mấy ngày nay thì sao?" Chu Minh Châu lại hỏi.
"Ta không dám đi gặp Bộ Phàm ca!" Đại Ny cúi đầu.
"Ngươi quá ngây thơ rồi? Nhưng mà tỷ là người từng trải, ta hiểu tâm tình của ngươi!" Chu Minh Châu thở dài, lại đưa tay đặt lên vai Đại Ny.
"Minh Châu tỷ, chẳng lẽ ngươi với Bộ Phàm ca có..." Đại Ny chần chờ nói.
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta không có ý tứ gì với thôn trưởng đâu!" Chu Minh Châu vội xua tay.
"Tuy rằng bộ dạng của thôn trưởng quả rất không tồi, vóc dáng lại cao, vóc người lại đẹp, tính tình cũng thực ôn hòa, thoạt nhìn bình thường có chút cá mặn, nhưng làm việc rất nghiêm túc, đối xử tốt với tất cả mọi người, khẳng định về sau sẽ là trượng phu tốt!"
Đại Ny: "..."
"Ha ha, đùa với ngươi thôi, xem ngươi bị dọa thành cái dạng gì rồi?"
Bỗng nhiên Chu Minh Châu cười ha ha: "Nhưng mà dù ta biết thôn trưởng có rất nhiều ưu điểm, nhưng ta không có chút ý nào với hắn! Dù sao ta đã là người chết qua ba lần rồi!"
"Ba lượt?" Đại Ny nhớ rõ ràng hai lần Chu Minh Châu suýt chết đều được Bộ Phàm ca cứu lên.
"Đúng vậy, còn một lần ở trong mộng!" Chu Minh Châu cười cười: "Cho nên, hiện giờ nam nhân trong mắt ta chỉ là móng chân heo, không mang tới cảm giác an toàn như bạc."
"Minh Châu tỷ, ta cảm thấy đâu phải nam nhân nào cũng như vị hôn phu của tỷ!"
Đại Ny cho rằng vì Chu Minh Châu bị vị hôn phu kia làm tổn thương đau thấu tim, cho nên không có hảo cảm với nam nhân.
"Ngày trước ta tới khuyên ngươi, bây giờ ngươi lại khuyên ngược lại ta ư? Đương nhiên ta biết đâu phải tất cả nam nhân trên đời đều là cặn bã nhưng ta cảm thấy hiện giờ ta coi trọng tình thân hơn thứ gọi là tình yêu! Nhưng mà về sau nếu bắt được chút cảm giác, ta có thể suy tính lại." Chu Minh Châu không e dè nói.
"Còn nữa đừng nói chuyện của ta, nói về chuyện của ngươi và thôn trưởng đi, ngươi nói xem, tại sao ngươi lại chọn thôn trưởng?" Chu Minh Châu mạnh miệng nói.
"Ta cảm thấy Bộ Phàm ca không tồi!" Đại Ny có chút thẹn thùng nói.
"Trong con mắt của phàm nhân, quả thật thôn trưởng là một lựa chọn không tồi, nhưng ngươi chính là nữ chủ mà, về sau địa vị của ngươi sẽ lên như diều gặp gió. Cho dù muốn nói chuyện yêu đương, cũng nên chọn Thánh tử, Hoàng tử chứ." Chu Minh Châu bày ra bộ dáng cực kỳ chắc chắn nói.
"Minh Châu tỷ, ta không hiểu ngươi nói nữ chủ có nghĩa là gì, nhưng ta cảm thấy Bộ Phàm ca cũng không kém!" Khuôn mặt trắng nõn của Đại Ny nghiêm túc nói.
"Ôi, còn chưa gả đi mà đã biết bảo vệ trượng phu rồi!" Chu Minh Châu tặc lưỡi nói.
"Minh Châu tỷ, ngươi nói cái gì vậy?” Khuôn mặt của Đại Ny nổi lên một rặng mây hồng có thể nhỏ ra nước.
"Lại đùa với ngươi thôi, xem ra ngươi đã bị thôn trưởng mê hoặc sâu đậm rồi!" Chu Minh Châu cảm thán nói: "Nhưng mà nếu ngươi đã lựa chọn thôn trưởng, ta cũng ủng hộ ngươi! Ta nói với ngươi, lấy kinh nghiệm duyệt vô số nam nhân của ta, ta dám khẳng định thôn trưởng thuộc loại hình muộn tao! Ngươi có biết cái gì gọi là muộn tao không?" Chu Minh Châu hỏi ngược lại.
Đại Ny lắc đầu.
"Cái gọi là muộn tao, chính là bề ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng, người có vẻ mặt cực kỳ trầm mặc thực chất bên trong lại giàu có tư tưởng và nội hàm. Nam nhân thuộc loại hình này, trong từ điển của bọn họ không bao giờ có khái niệm ba hoa chích chòe, càng không bao giờ đi theo con đường của những tên cặn bã kia. Cho dù họ không nói thích ngươi, hoặc là ngươi cứ tin vào ta, hay như ta yêu ngươi các thứ, nhưng chỉ cần đã được bọn họ thích, vậy bọn họ sẽ chủ động với ngươi. Cũng có nghĩa là nếu hắn muốn dâng hiến cho ngươi, vậy tức là hắn yêu ngươi, hắn cực kỳ yêu ngươi."
Chu Minh Châu ôm hai tay trước ngực, bày ra bộ dáng bác sĩ tình yêu phân tích cho Đại Ny.
"Cho nên, nếu ngươi thực sự thích thôn trưởng, phải chủ động xông lên!"
"Nếu Bộ Phàm ca không thích ta thì sao?" Đại Ny cúi đầu, do dự nói.
"Nam theo đuổi nữ như cách ngàn núi, nữ theo đuổi nam như cách tấm sa, nhất là một mỹ nhân như ngươi, nếu ta là nam nhân, ta cũng không từ chối!"
Chu Minh Châu nói lời thấm thía, rồi đưa tay vỗ vỗ vai Đại Ny: "Nếu đã thích thì cứ dũng cảm tiến lên đi, đừng chờ đến lúc mất đi, mới hiểu nó quý trọng!"
Đại Ny trầm mặc. Giờ phút này, nàng tâm loạn như ma.
Mà lúc này, bên ngoài cửa sổ đang có một cái đầu nhỏ thò vào tìm hiểu.
Chu Minh Châu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, giơ lên một dấu hiệu ok với cái đầu nhỏ bên ngoài.
Ngày hôm sau, lúc đang dạy học ở tư thục, Bộ Phàm đã nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.