Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 237: Tại Sao Ngươi Khóc? (1)

Chương 237: Tại Sao Ngươi Khóc? (1)
Mà bóng hình xinh đẹp này không phải người khác, đúng là Đại Ny.
Giờ phút này, Đại Ny mặc một bộ váy dài màu hồng anh đào, ba nghìn sợi tóc đen dài búi thành một búi kiểu vân kế, tùy ý thắt ngang một sợi dây nhỏ màu bạc, dáng điệu uyển chuyển, lẳng lặng đứng đó đẹp như từ trong tranh bức ra.
"Các ngươi tự học chữ đầu tiên một chút, ta đi ra ngoài rất nhanh sẽ quay về!"
Bộ Phàm dặn dò một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Mà bọn nhỏ trong phòng học cũng chú ý tới Đại Ny đang đứng bên ngoài. Mấy hài tử đều thấp giọng nghị luận.
"Đại Ny, tìm ta có việc gì không?" Bộ Phàm ra khỏi phòng học, cười chào hỏi.
"Ta..." Trong lòng Đại Ny đột nhiên có chút khẩn trương, trái tim đập bùm bụp thật nhanh.
"Nếu không chúng ta đi ra ngoài một chút nhé?"
Thấy bộ dáng của Đại Ny giống như tiểu bạch thỏ bị sợ hãi, Bộ Phàm âm thầm cảm thấy buồn cười.
"A, được!" Đại Ny dần dần lấy lại tinh thần, nàng gật đầu theo bản năng.
Hai người rời khỏi tư thục.
Dọc theo đường đi, Bộ Phàm đều từ từ đi ở phía trước, mà Đại Ny cứ cúi đầu đi theo ở phía sau, hai ngón tay ngọc cứ mải đùa nghịch với nhau, không biết nàng đang nghĩ cái gì.
"Đại Ny!" Đi đến dưới tàng cây đại hòe, Bộ Phàm bỗng nhiên dừng chân lại.
Đại Ny không chú ý lập tức đụng phải hắn, “lảo đảo” một chút, rồi lui về phía sau hai bước.
"Muội không sao chứ?" Bộ Phàm vội vàng tiến lên, đỡ lấy Đại Ny.
"Ta không sao." Đại Ny cuống quít lắc đầu.
Giờ khắc này, Bộ Phàm đã thấy rõ ràng khuôn mặt Đại Ny.
Giờ khắc này, khuôn mặt nàng thực hồng, hồng như một quả mật đào, khiến cho kẻ khác thèm nhỏ dãi.
"Bộ Phàm ca, ta có lời muốn nói với huynh!" Đại Ny thở sâu, dường như vừa hạ quyết tâm, nàng cố lấy dũng khí để nói.
"Cứ từ từ, ta cũng có lời muốn nói với muội!" Bộ Phàm cười ngắt lời nàng.
"Bộ Phàm ca, huynh nói trước đi!"
Đại Ny ngẩn ra, nhưng trong lòng nàng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Nếu mối tình đã sắt son chung thuỷ
Vậy đâu cần ngày đêm bên nhau
Gió xuân phải cách xa mười dặm
Đâu giống chúng ta mãi dài lâu.”
Khuôn mặt Bộ Phàm mỉm cười, hắn nhìn vào đôi mắt Đại Ny, hàng lông mi mảnh mai kia chớp chớp nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Ta muốn cưới cuội!"
Đầu óc Đại Ny ong một cái, trống rỗng.
"Ta có thể không đủ tốt như muội đã tưởng tượng, cũng không mang tới cho muội cuộc sống đại phú xa hoa, nhưng ta cam đoan sẽ tốt với muội, làm bạn cùng muội đi qua trăm năm tuế nguyệt, không biết muội có bằng lòng hay không?" Bộ Phàm sờ sờ tóc, ngượng ngùng cười nói.
"Không, Bộ Phàm ca tốt lắm, cho dù cuộc sống không giàu có cũng chẳng sao, chỉ cần có thể ở cùng Bộ Phàm ca, cái gì ta cũng bằng lòng!"
Đại Ny đã quên mất sự khẩn trương hồi nãy, nàng đỏ mặt, cố lấy dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Phải không? Vậy có nghĩa là muội đồng ý rồi!" Bộ Phàm cười nói.
"Ừm!" Trong lòng Đại Ny tựa như có chú nai con chạy loạn, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
cây đại hòe khua nhẹ cành lá trong cơn gió phát ra tiếng vang ‘ào ào’, một mảnh lá cây bay nhẹ giữa không trung rồi rơi xuống dưới.
Đôi mắt Bộ Phàm nhu hòa, hắn đưa tay nhặt một chiếc lá từ trên tóc Đại Ny, trong lòng Đại Ny bùng bụp đập loạn.
"Đây là món quà mà Tiểu Hòe dành tặng chúng ta!"
Bộ Phàm nhìn lá cây trên tay, lại đưa mắt trông về phía cây đại hòe, cười cười.
Đại Ny cũng đưa mắt nhìn về phía cây đại hòe, chỉ thấy lá cây xanh ngắt bị cuốn theo chiều gió, khiến cho ánh mặt trời lấp lánh, xuyên qua tán lá chiếu xuống nơi này.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên quay về tư thục!" Bộ Phàm cười nói.
"Bộ Phàm ca, huynh không hỏi ta muốn nói với huynh điều gì sao?" Đại Ny nghĩ tới điều gì đó nên hỏi.
"Ta biết!" Bộ Phàm cười cười: "Kỳ thật có một vài chuyện nên để nam nhân chủ động sẽ tốt hơn!"
Nói xong, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía ngõ nhỏ cách đó không xa.
Hắn không tin trong chuyện này không có bàn tay khởi xướng của người nào đó.
Tính tình của Đại Ny rất kín đáo, lại rụt rè. Cho dù đặt ở hiện đại, nơi con người cực kỳ cởi mở, ngay cả khi nàng thích người ta vô cùng, nhất định nàng sẽ không chủ động thổ lộ, huống chi lại ở trong cổ đại như thế này.
Ở nơi này, bình thường mọi người đều dựa vào bà mối giới thiệu, rồi người của hai nhà gặp gỡ, nam nữ chỉ cần nói chuyện với nhau đôi ba lần đã trở thành phu thê.
Qua cách này, có khả năng sẽ phát sinh những cặp phu thê ân ái với nhau cả đời như nhà Tống viên ngoại, cũng có thể xảy ra những cặp cãi nhau cả đời, cũng có thể giống như Vương Lão Tứ kia.

Cùng lúc đó, ở một góc nào đó trong ngõ nhỏ.
"Khốn kiếp, lại là tâm tình, lại là cầu hôn, thôn trưởng quá rập khuôn rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thôn trưởng am hiểu những chuyện này, vậy thì hài tử nhà hắn sớm đã chạy vòng vòng quanh thôn từ lâu rồi, sao còn có thể độc thân tới tận bây giờ?"
Chu Minh Châu đã chứng kiến cực kỳ rõ ràng một màn dưới tàng cây đại hòe kia.
Nhất là những lời Bộ Phàm nói với Đại Ny, thật sự khiến cho nàng trợn mắt há hốc mồm.
Đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ny cũng kích động đến mức đỏ ửng lên, tuy rằng chuyện này hơi đi lệch so với kế hoạch nhưng được cái kết cục vẫn viên mãn.
"Minh Châu cô cô, Tiểu Ny tỷ, ta cảm giác sư phụ đã phát hiện ra chúng ta!" Tiểu Lục Nhân đứng một bên có chút khó xử nói.
"Không có khả năng? Mũi của sư phụ ngươi có giống chó đâu, làm sao thính như vậy?” Chu Minh Châu cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Lục Nhân: "Tiểu Lục Nhân, về sau ngươi đã có sư nương rồi!"
Trong lòng Tiểu Lục Nhân rất muốn nói, tuy rằng sư phụ không phải chó, nhưng bản lĩnh lại mạnh mẽ quá đáng.

Tuy rằng tính tình Bộ Phàm có chút không tập trung, nhưng một khi hắn đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ không dây dưa lằng nhằng.
Sau khi tư thục tan học, hắn lập tức đi tìm lão thôn trưởng Vương Trường Quý.
Nghe Bộ Phàm nói muốn mình làm ông mối rồi tới nhà Đại Ny cầu thân, hai tròng mắt của Vương Trường Quý cũng muốn rớt ra ngoài.
Nhưng sau đó, hắn lại nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Lão thôn trưởng, tại sao ngươi khóc?"
Trong lòng Bộ Phàm vô cùng bất đắc dĩ, có cần thiết phải kích động tới mức này không?
"Ta không khóc, ta chỉ vui quá thôi, cuối cùng tiểu tử ngươi cũng thông suốt rồi!"
Trong lòng Vương Trường Quý cực kỳ vui mừng. Vài năm nay không ít lần hắn đã thúc giục Bộ Phàm thành gia lập nghiệp, thế nhưng tiểu tử ngốc này vẫn luôn cố tình giả câm vờ điếc.
Hiện giờ, tiểu tử ngốc ấy đã mở miệng nói muốn thành gia, dĩ nhiên là hắn cực kỳ vui vẻ rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất