Chương 258: Ngươi Muốn Mở Vườn Bách Thú Sao?
"Bộ Phàm ca, kỳ thật ta có một chuyện gạt chàng!" Đại Ny cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Rất quan trọng sao?" Bộ Phàm hỏi
“Ừm!" Đại Ny gật gật đầu.
Sư tổ đã dặn dò, khi tu sĩ bắt đầu hóa phàm, cuộc sống và tâm tính của họ một lần nữa lại biến thành phàm nhân, không còn đắm chìm trong con đường tu luyện không có tình cảm nữa, ngược lại bắt đầu trải nghiệm đầy đủ hỉ nộ ái ố giống hệt phàm nhân.
"Vậy không cần phải nói."
Tuy Bộ Phàm không rõ ràng lắm cái gì là hóa phàm, nhưng trong một vài tiểu thuyết ở kiếp trước của hắn cũng đề cập tới.
Có một đại năng vì đền bù những sai lầm trong quá khứ, đã dùng một đạo tàn hồn còn sót lại của nhi tử mình, đắp nặn nhân thân, rồi mang theo hắn vượt qua núi băng qua biển, xuyên qua dòng đời tấp nập, làm bạn bên cạnh hắn cả một kiếp người.
"Bộ Phàm ca, chàng không tò mò sao?" Đại Ny kinh ngạc nói
"Con người ai chẳng có chút tò mò? Chỉ là ta hiểu, trong lòng mỗi người đều cất giấu một chút bí mật hoặc ít hoặc nhiều của riêng mình. Ví dụ như buổi trưa hôm đó, chuyện sư phụ nàng cảnh cáo ta, nói nếu ta dám để cho nàng thiếu dù chỉ một sợi tóc, nàng cũng sẽ dùng một cái tát chụp chết ta. Thế nhưng lúc ấy ta nghĩ rằng, sư phụ nàng không thể tát một cái chụp chết ta được!" Bộ Phàm cười nói.
Đại Ny giật mình. Nhưng ngay lập tức sau đó, nàng lại "phốc" một tiếng, nhoẻn miệng cười.
"Ta nói thật mà, tuy rằng bây giờ ta còn rất yếu, nhưng khẳng định sư phụ muội chụp không chết được ta!" Vẻ mặt Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Được, ta tin tưởng chàng!"
Đại Ny vẫn như trước che miệng cười trộm, bộ dáng nàng chẳng có chút tin tưởng nào.
Thấy tiểu thê tử nhà mình cười vui vẻ như vậy, Bộ Phàm cũng cười theo. Sau đó hắn đưa tay nắm lấy tay Đại Ny, ôn nhu nói:
"Kỳ thật ta cảm thấy, điều quan trọng nhất khi trở thành phu thê chính là phải ủng hộ và tín nhiệm lẫn nhau."
"Ừm!" Hai má Đại Ny ửng đỏ, trái tim nàng bùm bùm nhảy loạn.
Nhìn thấy bộ dáng kiều diễm ướt át kia của tiểu thê tử nhà mình, Bộ Phàm không nhịn được lại bắt đầu động tâm.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng chỉ là một phàm nhân với đầy đủ thất tình lục dục mà thôi.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên mặt Đại Ny tràn đầy ý cười, nàng đang làm điểm tâm trong phòng bếp.
Chú ý thấy tâm tình hôm nay của sư nương không tồi, Tiểu Lục Nhân lập tức không nhịn được vui sướng chạy tới hỏi Bộ Phàm: "Sư phụ, có phải sư nương có hay không?"
Thấy Tiểu Lục Nhân hớn hở tới hỏi, Bộ Phàm ngây ngốc hỏi lại một câu: "Có cái gì?"
"Tiểu sư đệ đó!" Hai mắt Tiểu Lục Nhân sáng lấp lánh nói.
"Làm sao mà ngươi biết được?" Bộ Phàm như cười như không nói.
"Khi nương của Nhị Trụ có thai trên mặt cũng luôn cười tủm tỉm!" Tiểu Lục Nhân thành thật trả lời.
"Bốp!" Khuôn mặt Bộ Phàm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hắn không nói hai lời vỗ đầu Tiểu Lục Nhân một cái.
Tiểu hầu tử và tiểu trư đang ở trong sân cũng quay đầu nhìn ra.
"Sư phụ, ngươi đánh ta làm chi?” Hai mắt Tiểu Lục Nhân đẫm lệ lưng tròng, hắn lấy tay ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc khó hiểu và hoang mang.
"Ngươi học y thuật cái kiểu gì vậy? Sư nương ngươi có hay không ngươi cũng nhìn không ra?" Bộ Phàm tức giận nói.
"Nhưng trong tháng đầu, không có cách nào nhìn ra nữ nhân có mang thai hay không mà?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân tỏ ra cực kỳ ủy khuất nói.
"Đó là năng lực của ngươi không được, đợi lát nữa hãy mang Hoàng Đế Nội Kinh ra chép mười lần!" Bộ Phàm nói.
"Ha!" Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân há hốc.
"Sư phụ, không phải hôm nay tới ngày quét dọn nhà cửa cho sư công sao?" Bỗng nhiên Tiểu Lục Nhân nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt hắn quay tròn.
Bị Tiểu Lục Nhân nhắc nhở như vậy, lúc này Bộ Phàm mới nhớ đến việc này.
Bình thường khi tư thục nghỉ, hắn sẽ mang theo Tiểu Lục Nhân đi giúp Lý lang trung quét tước phòng ở một chút.
Dù sao những phòng không người ở để lâu ngày không quét dọn như vậy sẽ bám rất nhiều bụi.
"Cũng đúng, vậy hôm nay ngươi không cần chép nữa, qua bên đó giúp ta quét dọn, ngày kia lại chép nội kinh rồi giao cho ta." Bộ Phàm chắp tay, không mặn không nhạt nói.
"Ha!" Vốn dĩ Tiểu Lục Nhân cho rằng nhờ chuyện quét dọn này hắn có thể tránh được một kiếp, đến cuối cùng hắn vẫn phải chép, nghe vậy, lại lập tức há to miệng.
"Còn nữa không được nhờ Tiểu Không giúp ngươi!" Bộ Phàm bổ sung.
Tiểu Lục Nhân lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.
…
Ăn xong điểm tâm, Bộ Phàm nói chuyện qua nhà Lý lang trung quét dọn cho Đại Ny.
Đại Ny biết Lý lang trung là sư phụ của Bộ Phàm, nên hỏi hắn có cần nàng đi hỗ trợ hay không, nhưng lại bị Bộ Phàm từ chối.
Phòng ở của Lý lang trung không lớn, có hắn và Tiểu Lục Nhân là đủ rồi, đã vậy còn có tiểu hầu tử và tiểu trư tử hỗ trợ nữa.
Sau đó khi bước vào nhà Lý lang trung, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân bắt tay vào dọn dẹp phòng ở.
Tiểu hầu tử cũng cầm cái chổi quét rác trong sân.
Chờ tới khi tiểu hầu tử quét lá khô thành một đống, tiểu trư tử lập tức dùng đầu đẩy ky hốt rác qua.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Bộ Phàm và ba đồ đệ cùng nhau trở về.
Giờ phút này, Đại Ny và Chu Minh Châu đang cười nói dưới gốc đào.
"Chào Minh Châu cô cô!” Tiểu Lục Nhân rất lễ phép chào hỏi.
"Thực hiểu chuyện!"
Chu Minh Châu rất thích hài tử Tiểu Lục Nhân này, chẳng những bộ dạng hài tử này rất đáng yêu, hắn lại còn vô cùng lễ phép.
"Tại sao ngươi lại tới đây?" Bộ Phàm đi vào sân, chào hỏi với Chu Minh Châu.
"Mang đồ tới cho ngươi!" Chu Minh Châu cười nói.
"Tặng đồ sao?" Bộ Phàm nhìn về phía Đại Ny.
"Ừm, Minh Châu tỷ tặng chúng ta vài cái chén pha lê!" Đại Ny lấy tay chỉ lên mặt bàn: "Ta đã cất mấy cái khác vào nhà rồi."
Lúc này, Bộ Phàm mới phát hiện ra rõ ràng trên bàn có hai cái chén pha lê đựng nước trà.
Chén pha lê này không khác biệt mấy so với kiếp trước của hắn, đúng vậy chỉ là trên bề mặt vẫn còn một chút dấu vết.
"Chế tạo được rồi ư?" Bộ Phàm nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Đã chế tạo được từ lâu rồi, chỉ là trước kia tỉ lệ pha lê không tốt lắm, cho nên ta không đưa tới. Mấy thứ ta mang tới này coi như không tồi!" Chu Minh Châu nhún nhún vai.