Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 259: Cám Ơn Đã Phối Hợp (1)

Chương 259: Cám Ơn Đã Phối Hợp (1)
"Vậy cảm tạ!" Bộ Phàm nói lời cảm tạ, dù sao Chu Minh Châu cũng là một đại tài chủ, không thiếu mấy cái chén pha lê.
"Đại Ny, ngươi xem đi, ta đã nói thôn trưởng sẽ không từ chối mà, ngươi còn không tin!" Chu Minh Châu cười hì hì nói.
Đại Ny bất đắc dĩ nhìn về phía Bộ Phàm, trên mặt nàng hiện rõ dòng chữ tại sao chàng không khiêm tốn một chút chứ.
"Tiểu Không lại đây, ta mang vài quả chuối tiêu cho ngươi?"
Chu Minh Châu cầm lấy hai quả chuối tiêu trên bàn, vừa cười vừa lắc lắc hai quả chuối rồi đưa về phía tiểu hầu tử.
Tiểu hầu tử đã quen với Chu Minh Châu, nó mạnh mẽ lao đến cướp đi chuối tiêu trên tay Chu Minh Châu.
Sau đó rất tự nhiên lột vỏ một quả chuối đút cho tiểu trư tử ăn.
"Quả nhiên thế giới rộng lớn có vô vàn điều kỳ lạ, ngay cả hầu tử cũng biết cho heo ăn?" Chu Minh Châu có chút trợn mắt há hốc mồm.
"Nhưng mà thôn trưởng, nhìn tình huống hiện tại, chẳng lẽ ngươi đang muốn mở vườn bách thú? Đầu tiên là nuôi lừa, sau đó nuôi khỉ, tiếp theo còn nuôi heo nữa, về sau có phải ngươi còn muốn nuôi thêm trâu, ngựa, thỏ nữa hay không!"
Chu Minh Châu nhìn về phía Bộ Phàm trêu chọc.
"Đúng là ta có loại ý tưởng này!"
Bộ Phàm sờ sờ cằm, không nhịn được gật gật đầu, lại bày ra bộ dáng cũng có thể là như vậy.
"Thôn trưởng, ngươi định làm vậy thật sao?"
Chu Minh Châu có chút giật mình, vốn dĩ nàng chỉ đùa mà thôi, không nghĩ tới thôn trưởng lại muốn làm thật.
"Bộ dáng ta giống đang đùa sao?" Bộ Phàm cười nói.
Chu Minh Châu: "..."
"Đại Ny, đột nhiên ta có cảm giác mình đã hại ngươi rồi? Phải gả cho một tên trượng phu không đáng tin cậy như vậy, ngươi đã vất vả rồi!" Vẻ mặt Chu Minh Châu rất nghiêm túc, sau đó nàng còn bày ra bộ dáng ủy khuất ngươi rồi.
"Kỳ thật bình thường Bộ Phàm ca rất đáng tin cậy, hơn nữa nuôi động vật rất tốt mà, ta cũng thích động vật." Đại Ny bất bình thay cho Bộ Phàm.
"Phì phì, gần đây đều bị hai người các ngươi phát cẩu lương, có muốn để người ta sống nữa hay không!" Chu Minh Châu giả vờ bày ra bộ dáng ve sầu mùa đông.
"Minh Châu cô cô, cái gì là cẩu lương?" Tiểu Lục Nhân không hiểu hỏi.
"Cẩu lương là thức ăn dành cho chó!" Chu Minh Châu giải thích.
"Vậy ngươi đang tự mắng mình sao? Ngươi không phải chó, vì sao phải ăn cẩu lương?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân nghi hoặc nói.
"Bởi vì ta là cẩu độc thân!" Chu Minh Châu đưa tay che trái tim bị tổn thương.
"Minh Châu cô cô..." Tiểu Lục Nhân còn muốn hỏi, lại bị Bộ Phàm ra tay ngăn cản.
Hắn có chút dở khóc dở cười nói: "Được rồi được rồi, đừng có châm kim vào lòng Minh Châu cô cô nữa!"
Tiểu Lục Nhân trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
"Vẫn là thôn trưởng ngươi khéo hiểu lòng người!" Chu Minh Châu giơ ngón tay cái lên.
"Ngươi đã không muốn ăn cẩu lương, vậy nên sớm tìm một người mà gả đi!" Bộ Phàm cười nói.
"Ta vẫn nên ăn cẩu lương đi, ta không có ý nào khác, chỉ là cảm thấy ăn khá ngon!" Chu Minh Châu khoát tay, bày ra bộ dáng ta không sao cả.
Bộ Phàm: "..."
Thời điểm buổi trưa, Đại Ny và Chu Minh Châu cùng nhau nấu cơm, vì vậy thi thoảng trong nhà bếp lại truyền ra tiếng cười nói rất êm tai.
Chỉ chốc lát sau, cơm đã chuẩn bị xong, nấm đùi gà xào thịt bò, khoai tây hầm thịt bò, dưa xào giá, cùng với canh cá hầm đậu hũ, vừa mỹ vị vừa ngon miệng.
Đừng hỏi vì sao hiện giờ đều ăn thịt bò.
Tiểu Lục Nhân đã sớm không chờ nổi nữa, hai mắt hắn loé sáng, chỉ đợi bọn họ cầm đũa lên.
"Chờ không kịp thì ăn đi!" Đại Ny nhu hòa nói.
"Ta không khách khí!" Tiểu Lục Nhân cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
"Éc éc!" Tiểu trư tử đã chạy tới, vẫy tít cái đuôi.
"Được được được, cái này cho ngươi."
Đại Ny trở lại phòng bếp, mang đồ ăn đã nấu xong tới đặt ở dưới gốc cây đào.
Tiểu trư tử lập tức chạy tới "cù lu cù lu" ăn ngon lành.
Đang nằm trên cây đào, tiểu hầu tử liếc mắt nhìn tiểu trư tử một cái, sau đó nó bĩu môi, tiếp tục ăn chuối tiêu của mình.
"Thôn trưởng, hai ngày nữa sẽ yết bảng rồi, ngươi có khẩn trương không?" Chu Minh Châu cười nói.
"Có gì mà khẩn trương chứ? Học trò vượt qua kiểm tra là chuyện tốt, nếu không vượt qua thì năm sau lại kiểm tra!" Bộ Phàm không chút để ý nói.
"Nghe cũng có lý. Có điều ta vừa nghe được từ Phương tri huyện chút tin tức bên trong, ngươi có muốn biết hay không?" Chu Minh Châu bí hiểm nói.
"Minh Châu tỷ, ngươi biết tin tức gì?" Đại Ny nghi hoặc nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Phương tri huyện nói, lần này học trò của thư viện chúng ta tham gia kỳ thi tú tài, thứ tự thấp nhất cũng là trước trăm!" Chu Minh Châu cười nói.
Bộ Phàm cũng biết, ngay cả giám khảo cũng có thể biết trước thứ tự, càng đừng nói tới tri huyện.
Nhưng mà hắn cũng không ngoài ý muốn với thành tích của học sinh thư viện lần này.
Ngay cả Đại Ny cũng không ngoài ý muốn.
Dù sao phu tử dạy học ở thư viện chính là nhất đại Thánh Nhân của nho gia Đại Ngụy Ngô Huyền Tử.
"Tại sao phu thê các ngươi lại bình tĩnh như vậy?" Nhưng Chu Minh Châu lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Vốn dĩ nàng còn cho rằng khi hai người Bộ Phàm nghe được tin tức, kiểu gì cũng lộ ra bộ dáng chút kinh ngạc. Vậy mà hai người kia thật sự rất bình tĩnh.
Bộ Phàm và Đại Ny nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
"Xin chú ý ở nơi này vẫn còn người chưa thành thân nha!"
Cả người Chu Minh Châu lại rúc lại thành dáng vẻ ve mùa đông, rất chân thành nhắc nhở: "Cho nên muốn làm chuyện gì khác, mời trở về trong phòng đi, cám ơn đã phối hợp!"
Tiểu Lục Nhân chớp chớp mắt.
Sắc mặt Đại Ny đỏ bừng, nàng trắng mắt liếc Chu Minh Châu một cái.
Và bữa cơm cứ như vậy… mà xong rồi.

Hai ngày sau, những học tử tham gia khoa cử đã trở về, lập tức khiến cho thôn trang đang bình yên trở nên xôn xao.
Không ít hương thân đều bật khóc.
Phải biết rằng từ khi những hài tử kia đi kiểm trâ, bọn họ còn khẩn trương hơn cả chúng.
Cho dù mấy ngày qua, thôn trưởng đã không ít lần phải trấn an bọn họ đừng khẩn trương nữa, nhưng trong lòng họ vẫn không nguôi lo lắng.
Bọn họ đã nghèo cả một đời rồi, bình thường cơm còn chẳng đủ no, càng đừng nói tới chuyện được đi học.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất