Chương 261: Mời Lựa Chọn
Trong lúc nhất thời, Ca Lạp thôn còn náo nhiệt hơn cả thời điểm chúc mừng năm mới.
Cứ như vậy, giằng co tới vài ngày, lúc này độ nóng bỏng của khoa cử mới dần dần giảm bớt.
Nhưng trên mặt các hương thân trong thôn đều tràn ngập vẻ vui sướng.
Mà trong khoảng thời gian này, thường xuyên có xe ngựa từ bên ngoài tới đây hỏi chuyện chiêu sinh của thư viện Bất Phàm.
Chỉ là việc này cũng không ảnh hưởng tới Bộ Phàm, bởi vì hắn đã sớm uỷ quyền rồi.
Từ lâu, hắn đã giao hết thảy mọi chuyện cho Chu Minh Châu.
Mà Chu Minh Châu lại tìm học sinh ở thư viện, giao một ít nhiệm vụ giám sát cho học sinh quản lý.
Chỉ là, Chu Minh Châu cũng không ít lần đến oán giận, nhưng đều bị Bộ Phàm nói dăm câu ba điều đuổi đi rồi.
Kỳ thật lý do hắn đuổi Chu Minh Châu đi cũng rất đơn giản, hắn chỉ nói cho phép Chu Minh Châu xây dựng phòng ở trong thôn, vậy là xong.
…
Nửa tháng sau.
【 Ngươi ở Ca Lạp thôn khiêm tốn tuỳ tiện đã được hai mươi năm 】
【 Bình thường mờ nhạt, như một vũng ao tù nước đọng, ngươi từ một tiểu thôn trưởng hăng hái khi xưa, dần dần đã biến thành một lão thôn trưởng không có hoài bão rộng lớn】
【 Thứ nhất, tục ngữ nói tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, nếu bây giờ ngươi lập tức ra ngoài xông xáo làm ra một phen sự nghiệp, sẽ nhận được thưởng cho: 10000000 điểm kinh nghiệm, năm môn thần thông, một bản tuyệt thế công pháp tu tiên, mười kiện linh bảo cực phẩm】
【 Thứ hai, lựa chọn tiếp tục tuỳ tiện làm một lão thôn trưởng không có hoài bão rộng lớn sau đó tiếp tục rúc mình trong thôn, sẽ nhận được thưởng cho: 800000 điểm kinh nghiệm】
Bộ Phàm giật mình.
Không nghĩ tới hắn đi vào thế giới này đã được hai mươi năm.
Nhưng mà ban thưởng lần này thật đúng là muốn gây đối lập để tạo thương tổn mà.
Còn nói cái gì mà tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm. Khiến hắn rùng cả mình.
Hơn nữa hắn đã già đâu?
Chỉ là… Chuyện này còn phải lựa chọn sao?
Bộ Phàm không chút do dự lựa chọn thứ hai.
Muốn lừa hắn đi ra ngoài tặng kinh nghiệm cho người ta hả? Không có cửa đâu nhá.
Nếu có thể trong thôn kiếm kinh nghiệm.
Vậy kiên quyết không ra bên ngoài tặng đầu người
"Bộ Phàm ca, ăn điểm tâm đi?" Bỗng nhiên từ trong phòng truyền đến âm thanh của Đại Ny.
"Được!" Bộ Phàm rời khỏi ghế trúc, đi vào trong phòng.
Giờ phút này, Đại Ny đã đặt một bát cháo gạo xay ở bên cạnh bàn cho hắn, mà Tiểu Lục Nhân đang ở một bên ăn bánh quẩy, uống cháo gạo.
Trong lòng Bộ Phàm có chút cảm khái.
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở, hắn cũng không biết mình đã ngây người lâu như vậy ở trong thế giới này.
"Bộ Phàm ca, chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?" Nhìn thấy hắn ngây người, Đại Ny nghi hoặc nói.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy có chút không thể tin được, không nghĩ tới ta có thể lấy được một thê tử hiền huệ như nàng!" Bộ Phàm cười nói.
"Mau ăn cơm đi, chàng còn phải tới thư viện đó!" Khuôn mặt Đại Ny đỏ bừng, trong lòng cũng thực ngọt ngào.
Tiểu Lục Nhân nghiêng đầu, ăn bánh quẩy trong tay.
"Đúng rồi, Đại Ny, ta muốn nuôi một con trâu!" Bộ Phàm nhớ tới một chuyện rồi nói.
"Nhà chúng ta đâu có làm ruộng, chàng muốn mua trâu để làm gì?" Đại Ny khó hiểu nói.
"Chẳng phải do nơi này của chúng ta cách xa thôn sao? Ta và Tiểu Lục Nhân đều phải tới thư viện, nàng lại muốn tới xưởng, mua thêm một con trâu để nàng đi vào thôn dễ dàng hơn!" Bộ Phàm giải thích.
"Vậy được rồi!" Đại Ny nghĩ một lát cũng gật đầu nói
Sau khi quyết định xong chuyện này, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân phải tới thư viện.
Giữa trưa, Bộ Phàm tới tìm Tống Lại Tử, nhờ Tống Lại Tử giúp hắn tìm một con trâu trưởng thành, Tống Lại Tử không hề nghĩ ngợi gì đã nhận lời ngay.
…
Ngày hôm sau, khi tư thục tan học, Tống Lại Tử đã mang một con đại hoàng ngưu tới nhà hắn, Tiểu Lục Nhân và tiểu hầu tử, tiểu trư tử đều vây lại xem.
"Thôn trưởng, thấy con trâu này khỏe mạnh không? Ta phải tìm rất lâu mới kiếm được nó đấy!" Tống Lại Tử lấy lòng nói.
"Đã làm phiền ngươi rồi, con trâu này bao nhiêu tiền?" Bộ Phàm cười nói.
"Cũng không nhiều, chỉ có mười lăm lượng!" Tống Lại Tử xoè ra năm ngón tay.
Giá cả này tương đối rẻ.
Bộ Phàm vào trong phòng lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Tống Lại Tử.
"Thôn trưởng, ngươi trả thừa rồi!"
Tống Lại Tử ước lượng số bạc trong tay, khẳng định chỗ này nhiều hơn hắn vừa nói.
"Nếu nhiều hơn, vậy coi như đưa cho ngươi phí chân chạy!" Bộ Phàm khoát tay.
"Vậy cám ơn thôn trưởng!"
Tống Lại Tử cũng không phải loại người quanh co lòng vòng, hắn lập tức cảm tạ một tiếng, rồi nhận lấy ngân lượng.
"Thôn trưởng, ngươi nuôi trâu làm gì?" Tống Lại Tử có chút hiếu kỳ nói.
"Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là cưỡi rồi?" Bộ Phàm cười nói.
"Cưỡi trâu ư?" Tống Lại Tử lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Ngươi lại nghĩ tới chuyện gì vậy?" Bộ Phàm biết tên đần này lại nghĩ xiên xẹo rồi.
"Ta có thể nghĩ tới chuyện gì được chứ? Ta chỉ cảm thấy nếu thôn trưởng ngươi cưỡi trâu, vậy sẽ làm giảm giá trị bản thân? Đúng rồi, thôn trưởng, vừa rồi ngươi cho rằng ta nghĩ gì chứ?" Tống Lại Tử vui cười nói.
Bộ Phàm mặc kệ Tống Lại Tử.
Giờ phút này, Tiểu Lục Nhân và tiểu hầu tử đã sớm ngồi lên lưng đại hoàng ngưu.
Rất thần kỳ, đại hoàng ngưu kia lại tỏ ra vô cùng thành thật, nó vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho Tiểu Lục Nhân và tiểu hầu tử cưỡi trên lưng mình.
Bởi vì tiệm tạp hoá còn có rất nhiều chuyện phải làm vì vậy Tống Lại Tử lập tức từ biệt.
"Đây là lão Ngưu kia sao?" Tiểu hầu tử giơ tấm bảng đen lên.
"Đúng vậy, nó là đại ca kết bái kia của ngươi, lại nói, thực ra hắn cũng vì ngươi mà chết!" Bộ Phàm chắp hai tay lại rồi cảm thán nói.
" [? _?] sư phụ, chuyện này xảy ra như thế nào?" Tiểu hầu tử giơ tấm bảng đen lên.
"Câu chuyện là như vậy, có một lần đại ca kết bái của ngươi bái phỏng hầu tử giả mạo đã trở thành Chiến Đấu Thắng Phật, rồi ngoài ý muốn phát hiện ra hầu tử giả mạo kia không phải là ngươi. Đại ca kết bái của ngươi nhất thời tức giận ra tay đánh nhau với hầu tử giả mạo kia, cuối cùng bị hầu tử giả mạo và Phật môn liên thủ giết chết!" Bộ Phàm lắc đầu thở dài.