Chương 262: Hoá Ra Đây Là m Mưu (1)
"o (╥﹏╥) o, sư phụ, cuối cùng thì còn bao nhiêu yêu quái vì Tiểu Không mà chết?" Tiểu hầu tử giơ tấm bảng đen lên.
"Khụ khụ, nhiều lắm!"
Bộ Phàm vội ho một tiếng, không có cách nào khác hắn cũng chỉ có thể ủy khuất tiểu hầu tử một chút.
Tiểu Lục Nhân biết tiểu hầu tử có khả năng viết chữ giơ bảng.
Dù sao mỗi đêm tiểu hầu tử đều tới phòng Tiểu Lục Nhân tu luyện trong Thiên Diễn Không Gian.
Sau đó Bộ Phàm cũng không nhiều lời vô nghĩa, hắn lập tức bấm ngón tay niệm thần chú, một đoàn ánh sáng bắn vào trong cơ thể đại hoàng ngưu, con ngươi của đại hoàng ngưu dần dần ngây dại.
Tiểu hầu tử và tiểu trư tử ở một bên đầy chờ mong.
Chỉ trong chốc lát, con ngươi của đại hoàng ngưu dần dần có sắc thái, sau đó nó lập tức phát ra một tiếng "bò".
"Khẹt khẹt!"Tiểu hầu tử kích động gọi tới gọi lui.
"Bò bò!" Đại hoàng ngưu nhìn về phía tiểu hầu tử phát ra một tiếng trâu kêu.
Chuyện sau đó cũng rất thuận lợi.
Đại hoàng ngưu bái Bộ Phàm làm sư phụ.
Bộ Phàm cho con đại hoàng ngưu này một cái tên, gọi là Bộ Ngưu.
Kỳ thật lúc ấy hắn cho đại hoàng ngưu ba cái tên lận.
Một cái là Bộ Ngưu, một cái là Bộ Ma, cái cuối cùng là Bộ Vương.
Cuối cùng đại hoàng ngưu chọn cái tên Bộ Ngưu kia.
…
Đại Ny mang giỏ rau xanh trở về.
Vừa về tới nhà đã thấy trong sân nhà mình có thêm một con đại hoàng ngưu, nhưng nàng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Sư nương!" Đang cưỡi trên lưng đại hoàng ngưu, Tiểu Lục Nhân lập tức nhảy xuống.
"Ừm!" Đại Ny thản nhiên gật đầu, rồi đi lên phía trước, đưa tay sờ sờ bộ lông đại hoàng ngưu.
Kỳ thật rất nhiều người trong thôn, đều có chút yêu thích với những con trâu.
Mới trước đây thôi, Đại Ny còn tỏ ra hâm mộ vì vài người trong thôn có thể cưỡi trâu chạy ra sau núi chăn thả.
Nhưng một con trâu rất đắt, với tình hình kinh tế của nhà nàng khi đó, căn bản không cách nào mua được.
"Cảm thấy con trâu này thế nào? Ta nhờ Tống Lại Tử mua đó!" Bộ Phàm cười nói.
"Ừm, cũng không tệ lắm, bao nhiêu tiền vậy?" Đại Ny nhìn hắn.
"Mười lăm lượng?" Bộ Phàm trả lời.
"Cũng không đắt, đúng rồi, Bộ Phàm ca, vậy có phải sau này chúng ta không được ăn thịt bò hay không?" Đại Ny nhoẻn miệng cười.
Bộ Phàm giật mình. Hắn đã phát hiện ra một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Nếu hắn đem tất cả súc vật đều thu làm đệ tử, vậy chẳng lẽ sau này hắn phải ăn chay?
…
Lại qua vài ngày, Bộ Phàm bắt được một con thỏ trên núi rồi bỏ nó vào Thiên Diễn Không Gian, hắn cho nó một giấc mộng tương tự như đại hoàng ngưu.
Cốt truyện là như vậy.
Tiểu bạch thỏ và tiểu hầu tử đã quen biết từ lâu, trong lúc đó hai người đã là bằng hữu. Sau này khi phát hiện ra Chiến Đấu Thắng Phật giả kia không biết nó, cũng mang lại cảm giác cực kỳ xa lạ. Tới khi Chiến Đấu Thắng Phật giả kia phát hiện không thích hợp, mới ra tay đánh chết tiểu bạch thỏ.
Nghe xong câu chuyện này, tiểu hầu tử lại áy náy thêm vài phần.
Chỉ vì cái chết của nó, không biết đã gây phiền hà cho bao nhiêu bằng hữu rồi.
Nhìn bộ dáng thương tâm hổ thẹn của tiểu hầu tử, Bộ Phàm cũng có chút không đành lòng.
Xem ra lần sau không nên dùng nội dung vở kịch Tây Du Ký nữa.
…
Một góc tối đen u ám trong phòng giam.
Một nữ tử đầy người loang lổ vết máu, mặc trang phục tù nhân bị xích sắt cố định trên tường, mái tóc xoã tung rối bù y như cỏ khô.
Bỗng nhiên bên tai nàng truyền đến một đống tiếng bước chân.
Bạch Tiểu Chân ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy kinh hỉ: "Phu quân, ngươi lại đây thăm ta ư?"
Trước mắt nàng là một nam tử có khuôn mặt thanh tú, trong lòng nam tử ôm theo một hài tử. Khi nhìn thấy hài tử kia, nước mắt nữ tử lại tuôn rơi.
Nhưng đúng lúc này một hòa thượng mặc áo cà sa chậm rãi bước tới.
"Là ngươi ư? Tại sao ngươi lại tới đây?" Bạch Tiểu Chân không vui nói.
"Ngày mai là ngày ngươi bị chém đầu, ta mang phu quân và hài tử của ngươi đến nhìn ngươi lần cuối, thuận tiện cho ngươi làm quỷ cũng hiểu được rõ ràng!" Hòa thượng kia cười khẽ một tiếng.
"Có ý tứ gì?" Bạch Tiểu Chân nhíu mày nói.
"Bạch Tiểu Chân, kỳ thật từ rất lâu trước kia Hứa lang đã biết ngươi là xà tinh, người ta cưới ngươi cũng chỉ vì lợi dụng ngươi, để ngươi sinh hài tử cho hắn mà thôi." Hòa thượng cười lạnh nói.
"Không có khả năng? Phu quân, những lời hắn nói đều là dối trá đúng không?" Bạch Tiểu Chân không thể tin được.
"Phu nhân của ta, vì sao ngươi còn ngu như vậy? Ngươi thực sự cho rằng trên đời này tồn tại thứ gọi là phu thê ân ái sao? Ta nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối người ta yêu không phải ngươi mà là hắn!"
Nam tử thanh tú kia dùng ngữ khí nhu hòa và đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn về phía hòa thượng.
"Các ngươi... Các ngươi..."
Hai mắt Bạch Tiểu Chân trừng lớn tới mức suýt thì nứt ra, âm thanh run rẩy nói không nên lời.
"Vì dẫn dụ ngươi nhấn chìm chùa miếu mà ta và Hứa lang đã mất quá nhiều công sức, nhưng cũng may ngày mai ngươi đã bị xử tử rồi, sau đó ta sẽ trở thành đại pháp sư nổi tiếng thiên hạ."
Hòa thượng nắm tay nam tử thanh tú, đắc ý dào dạt nói.
"Hoá ra hết thảy những chuyện này đều là âm mưu."
Trong đầu nữ tử hiện lên từng hình ảnh.
Năm đó nàng được một thư sinh áo trắng cứu, vì báo đáp hắn nàng đã tu luyện ngàn năm sau đó gả cho hắn, còn thề sống chết vì hắn.
Nhưng cuối cùng nàng mới biết hoá ra tất cả những chuyện đó chỉ là một âm mưu.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cùng A Hải chăm sóc và nuôi dưỡng hài tử của ngươi thành người!" Nam tử thanh tú nói.
Ngày hôm sau, nàng bị rót dược câm rồi kéo đến pháp trường hành hình, tất cả những dân chúng chung quanh đều phỉ nhổ và ném đá vào nàng.
Người hành hình lại là hòa thượng kia.
"Bạch Tiểu Chân, kiếp sau nhớ kỹ đừng ngu như vậy nữa."
Hàn quang chợt lóe. Trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại.
…
"Ngươi tỉnh đi!" Khi Bạch Tiểu Chân nghĩ mình đã chết.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh nhu hòa.
Bạch Tiểu Chân từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn lãng rơi vào tầm mắt nàng.
"Tiền bối!" Bạch Tiểu Chân mở lớn hai mắt.
Nàng cực kỳ quen thuộc với người trước mặt, hắn chính là vị tiền bối dạy công pháp cho nàng trước kia.