Chương 266: Ta Không Có Vấn Đề (1)
Cho dù tư chất kém, tối đa cũng chỉ tu luyện đến Luyện Khí tầng mười hai mà thôi.
Nếu vẫn không thể đột phá, vậy chỉ có thể nói tu vi của họ đã tới cực hạn.
Chỉ là tình huống của Tiểu Lục Nhân còn có chút khác biệt.
Dựa theo những gì Tiểu Lục Nhân nói, hắn chưa hề chạm đến cái gọi là cánh cửa Trúc Cơ kỳ, thế nhưng vẫn như trước có thể hấp nạp linh lực để tu luyện một cách bình thường.
"Dạy học cho Tiểu Lục Nhân ư?" Chu Minh Châu than thở một câu, trên mặt nàng tràn đầy vẻ đáng tiếc.
"Làm sao vậy? Ngươi tìm Đại Ny có việc ư?" Bộ Phàm tò mò hỏi.
"Cũng không tính là có việc, chỉ là gần đây xưởng xà phòng nghỉ, trong nhà lại không có chuyện gì để làm. Ta nhàn rỗi quá nên muốn tìm Đại Ny tâm sự!" Chu Minh Châu nhún nhún vai.
"Ngươi cũng thật là… vất vả lắm mới được vài ngày nghỉ ngơi, thế mà ngươi lại cảm thấy quá nhàn rỗi!" Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.
"Đâu còn cách nào khác, mệnh của ta rơi vào cung lao lực, một ngày không có việc gì để làm, trong lòng ta cực kỳ khó chịu!" Chu Minh Châu than thở, bày ra bộ dáng cực kỳ nan giải.
"Như vậy sao? Ta tính thế này, dù sao mệnh của ngươi cũng rơi vào cung lao lực rồi, nếu không tiện đây, ngươi đảm nhiệm chức viện trưởng của thư viện luôn đi?" Hai mắt Bộ Phàm sáng lên.
"Ha hả!" Chu Minh Châu giật giật khóe miệng, nàng thoải mái ngồi bên cạnh bàn, mang điểm tâm trong rổ trúc bỏ ra.
"Thôn trưởng, thử chút điểm tâm do ta làm đi."
Bộ Phàm cũng không khách khí, hắn đưa tay cầm lấy một cái bánh đậu xanh, cắn xuống một miếng, hương vị quả thật không tồi.
"Kỳ quái, tại sao ta không phát hiện ra tiểu hầu tử và tiểu trư tử?"
Chu Minh Châu nhìn nhìn chung quanh, nhưng trong viện chỉ có tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu, cho nên không khỏi hiếu kỳ nói.
"Chúng nó đi ra ngoài chơi rồi!" Nói là đi chơi, kỳ thật tiểu hầu tử và tiểu trư đều đang tu luyện trong Thiên Diễn Không Gian.
"Vậy sao? Thật đáng tiếc, ta còn mang chuối tiêu tới cho chúng này!" Chu Minh Châu đặt chuối tiêu lên bàn, tỏ vẻ đáng tiếc nói.
"Có sao đâu? Cứ để ở đây chờ tới khi chúng nó trở về, ta sẽ cho chúng nó." Bộ Phàm cười nói.
"Cũng đúng, nếu Đại Ny đang dạy Tiểu Lục Nhân học bài, vậy ta cũng không làm phiền nàng nữa. Tìm thôn trưởng ngươi tán gẫu cũng vậy, vừa lúc ta đang có chuyện muốn nói với ngươi!" Chu Minh Châu cũng cầm lấy bánh đậu xanh trên bàn bỏ vào miệng ăn.
"Nha, có chuyện gì vậy?" Bộ Phàm tò mò.
"Ta tính toán qua năm sẽ xây dựng thêm hai cái xưởng ở sau núi!" Chu Minh Châu thần bí hạ giọng nói.
"Là xưởng xi măng và gạch đỏ ư?" Bộ Phàm cắn một miếng bánh đậu xanh trên tay.
Hắn đã sớm biết chuyện Chu Minh Châu bí mật kéo vài nữ đệ tử ở tư thục đi làm xi măng và gạch đỏ.
"Thôn trưởng đúng là liệu sự như thần, chẳng gạt được ngươi bất cứ chuyện gì cả, lại nói tiếp, sau khi xây dựng xong hai xưởng này, chẳng những ta có một phần, mấy người Tiểu Thảo và thư viện cũng có phần!" Chu Minh Châu giơ ngón tay cái lên.
"Tại sao thư viện cũng có phần?" Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, ở hiện tại hai loại sản phẩm xi măng và gạch đỏ này chính là thứ tốt.
Cũng bởi bây giờ, đại đa số đường xá đều là đất bùn, không cách nào chịu được gió táp mưa sa.
Ví dụ như con đường Bất Phàm bên ngoài thôn kia.
Thời điểm vừa mới tu sửa xong, mặt đường vô cùng bằng phẳng.
Thế nhưng trải qua biết bao năm dầm mưa dãi nắng, mặt đường đã sớm trở nên gồ ghề từ lâu.
Nếu dùng gạch đá làm đường, hoặc là khai thác đất rồi đem nung qua cũng được, sau đó lại thêm chút trứng gà và bột nếp để láng đường, chưa nói tới mấy cách trên quá hao phí sức lực, chỉ nói tới chuyện phí tổn cao, đã khiến chúng không cách nào được đem ra sử dụng trong phạm vi lớn rồi.
Thế nhưng xi măng thì khác, nó rẻ tiền, có thể láng đường, có thể củng cố đập nước, tường thành, nếu có thể kết hợp với gạch đỏ lại càng tốt hơn, vừa rẻ vừa nhanh chóng.
Hiện tại ngẫm lại, mới phát hiện ra lúc trước Chu Minh Châu mua lô đất ở phía sau núi cũng không chỉ vì muốn nuôi gà hay trồng cây ăn quả.
"Ngươi thật sự hào phóng, nhưng tục ngữ nói rồi vô công bất thụ lộc, ý tốt của ngươi, ta ghi khắc trong lòng." Bộ Phàm lắc đầu.
Không chỉ xi măng, ngay cả gạch đỏ cũng vậy, khẳng định trong tương lai hai thứ này sẽ mang tới lợi ích cực kỳ dày.
Người bình thường chẳng ai dám thoải mái chia lợi ích ra như Chu Minh Châu.
"Ai nói thư viện không có công lao? Dù gì xi măng và gạch đỏ này cũng do mấy người Tiểu Thảo nghiên cứu ra, trong đó dĩ nhiên sẽ tính đến thư viện, mà ta chỉ dùng bạc nhập cổ phần thôi." Chu Minh Châu khoát tay, tỏ vẻ không thèm quan tâm nói: "Thôn trưởng, ngươi đừng khách khí với ta, ta và ngươi là loại quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ còn không giá trị bằng hai cái xưởng nho nhỏ?"
"Trước khi đi sâu vào, ta phải nói rõ ràng, ta và ngươi chẳng có một chút quan hệ gì cả, nhiều nhất chỉ là quan hệ giữa thôn trưởng và thôn dân thôi." Bộ Phàm ra tay ngắt lời.
"Thôn trưởng, ngươi nói có suy nghĩ không đấy? Hay là định chùi mép sau đó phủ nhận toàn bộ?" Chu Minh Châu che miệng lại, bày ra bộ dáng thương tâm khổ sở.
"Ngừng ngừng, không phải ta chỉ ăn đồ ngươi nấu mấy tháng thôi sao? Có chuyện gì mờ ám chứ? Hơn nữa ta cũng dạy ngươi đọc sách viết chữ mấy tháng rồi mà?" Bộ Phàm không còn gì để nói.
"Đúng là có mấy chuyện đó, vì vậy quan hệ giữa chúng ta là thầy và trò!" Chu Minh Châu lập tức cợt nhả.
Sau đó trải qua một phen thoái thác, Bộ Phàm cũng chẳng còn cách nào với Chu Minh Châu nữa, chỉ có thể nhận lấy lễ vật này của Chu Minh Châu.
"Đúng rồi, thôn trưởng, năm sau ta còn tính toán sẽ láng xi măng tất cả các con đường trong thôn, xây dựng nên một thôn làng đẹp nhất Đại Ngụy!"
Chu Minh Châu ngửa mặt lên trời, ưỡn cao bộ ngực lên một cái, vừa khẳng khái vừa nhiệt huyết nói.
"Nhưng làm vậy, phí tổn cũng không nhỏ nha!" Bộ Phàm ngây ngẩn cả người
"Chút tiền lẻ đó tính làm gì!" Chu Minh Châu khoát tay, rất hào khí nói.