Chương 267: Ta Không Có Vấn Đề (2)
"Nhưng không được, nếu cần sửa đường lần nữa, khẳng định không thể để một mình ngươi bỏ tiền ra, đến lúc đó, ta đi bái phỏng lão thôn và nhóm tộc trưởng trong thôn, đề nghị chuyện sửa đường với bọn họ!" Bộ Phàm lắc đầu.
Kỳ thật hắn thực sự rất hâm mộ Chu Minh Châu.
Nàng đã sống đúng cuộc đời mà hắn mong muốn. Đáng tiếc đây lại là một Tiên Ma giới.
"Như vậy cũng tốt!" Chu Minh Châu rất hào phóng, vì vậy cũng không tính toán chi li trên một ít việc nhỏ.
"Thôn trưởng, ta với ngươi đã hàn huyên về chuyện của ta nhiều như vậy, hiện tại đến phiên ngươi đi?" Dường như Chu Minh Châu nghĩ tới cái gì, cho nên nàng cười nói.
"Ta làm gì có chuyện để nói chứ?" Bộ Phàm nhún nhún vai.
"Ngươi và Đại Ny thành thân đã gần một năm rồi phải không?" Chu Minh Châu nhíu mày.
“Chưa được một năm!" Bộ Phàm sửa lại cho đúng.
"Không sai biệt lắm là được. Ngươi ngẫm lại mà xem, ngươi và Đại Ny sắp thành thân được một năm rồi, nhưng bụng của Đại Ny vẫn chẳng có chút động tĩnh nào hết. Ta nói này thôn trưởng, chẳng lẽ ngươi..."
Nói tới đây, đột nhiên Chu Minh Châu ngừng lại rồi dùng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía hắn.
"Ta không có vấn đề!" Bộ Phàm lại bổ sung: "Đại Ny cũng không có vấn đề!"
"Thực sự không có vấn đề?" Chu Minh Châu đề cao âm điệu.
"Ngươi nghĩ ta có vấn đề sao?" Bộ Phàm không nói thêm chỉ hỏi ngược lại.
"Ta đâu phải Đại Ny làm sao ta biết được? Chuyện này ngươi cần phải hỏi Đại Ny!" Chu Minh Châu nghiêm trang nói.
Bộ Phàm: "..." Nhất thời hắn có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Chu Minh Châu.
"Có gì cần hỏi ta?" Đại Ny đi ra từ trong phòng, vừa lúc nghe được Chu Minh Châu nhắc tới nàng, không khỏi nghi hoặc nói.
"Ta đang hỏi trượng phu của ngươi..."
Chu Minh Châu vừa muốn nói chuyện, lại bị Bộ Phàm ở một bên cắt đứt: "Đủ rồi, ngậm miệng lại đi.”
"Thôn trưởng, đừng khẩn trương, ta chỉ muốn nói cho Đại Ny chuyện sửa đường thôi!" Chu Minh Châu mở to mắt nhìn hắn, đầy vẻ ngây thơ vô tội.
Khóe miệng Bộ Phàm co quắp. Hoá ra vừa rồi hắn bị Chu Minh Châu trêu đùa.
"Sửa đường sao? Là chuyện tốt nha!" Đại Ny cười nói.
"Dĩ nhiên rồi. Tục ngữ nói muốn giàu sang thì phải sửa đường trước, chỉ cần đường xá tốt một chút, về sau thôn mới có tương lai!" Ý chí chiến đấu của Chu Minh Châu sục sôi, nói.
Thấy hai nàng nói chuyện cực kỳ vui vẻ, Bộ Phàm cũng không xen mồm vào, ngược lại hắn đứng lên nói:
"Hai người cứ tán gẫu đi, ta đi tìm lão thôn trưởng nói về chuyện xi măng!"
"Đâu cần gấp gáp như vậy? Ngày mai nói cũng được mà." Chu Minh Châu bày ra vẻ mặt kinh dị nói.
"Không sao, sớm hay muộn cũng phải nói thôi!" Bộ Phàm lắc đầu.
Biết hắn muốn tới nhà lão thôn trưởng, Đại Ny vội vàng quay về trong phòng chuẩn bị một ít lễ vật, đưa cho hắn mang tới nhà Vương Trường Quý.
Dù sao cũng là tới bái phỏng nhà người khác, nếu đi tay không dường như hơi bất lịch sự.
Bộ Phàm trìu mến nhìn bộ dáng quan tâm hắn của Đại Ny.
Sau khi nhận lễ vật từ tay nàng, hắn cưỡi tiểu bạch lư xuống núi.
Ngay lúc ấy, đại đa số mọi người vẫn đang có mặt ở nhà, lão thôn trưởng Vương Trường Quý cũng không ngoại lệ. Hắn ở nhà cùng mấy hài tử cùng với mấy tôn tử, tôn nữ nói chuyện phiếm cho hết thời gian.
Nghe nói Bộ Phàm lại đây, một nhà Vương Trường Quý lập tức nhiệt tình chiêu đãi hắn.
Thế nhưng lúc biết mục đích của hắn Vương Trường Quý lại chần chờ nói: "Không phải đường xá trong thôn mới tu sửa lại hồi năm kia sao? Tại sao năm nay lại muốn sửa nữa?"
"Lão thôn trưởng, lần này sửa đường không giống những lần trước!" Bộ Phàm cười nói.
"Đường xá không phải vẫn như vậy sao? Chẳng lẽ thôn trưởng ngươi muốn làm đường đá, loại đó quý lắm, tuy hiện giờ từng nhà trong thôn đều giàu có hơn trước chút ít, nhưng làm đường đá vẫn quá xa xỉ!"
Người nói chuyện là thê tử của Vương Trường Quý Vương Trương Thị, vẻ mặt Vương Trương Thị có chút kinh ngạc nói.
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người trong phòng cũng có chút cổ quái.
Phải biết rằng làm đường đá rất đắt, bình thường cũng chỉ có loại nơi giàu có sầm uất như huyện thành mới dám làm, nhưng dù làm cũng chỉ dám xây dựng ở một vài địa điểm đặc thù mà thôi.
"Im lặng cho ta một chút, Tiểu Phàm còn chưa nói xong các ngươi đoán mò cái gì?" Vương Trường Quý trầm giọng quát.
Nếu là một người bình thường khác, tự nhiên Vương Trường Quý sẽ hoài nghi một phen, khi nói ra mục đích này có phải người nọ đang muốn lấy quyền mưu tư hay không, dù sao từ trước tới nay hắn cũng chưa từng nghe nói chuyện đường xá trong thôn cách một hai năm lại sửa một lần như vậy.
Thế nhưng nếu người đó là Bộ Phàm, thì hắn chẳng hề hoài nghi một chút nào.
"Kỳ thật các ngươi không cần khẩn trương như vậy, lần này ta định sửa thành đường xi măng!"
Bộ Phàm cũng không nhiều lời vô nghĩa, hắn lập tức nói hết những tác dụng của xi măng cho một nhà Vương Trường Quý.
"Xi măng này thực sự tốt như vậy sao?" Vương Trường Quý hồ nghi nói.
"Lão thôn trưởng, ta đã nói ngươi còn không tin sao? Ta có thể bảo đảm với ngươi nếu sửa thành đường xi măng, ta không dám khoa trương nói tới vài chục năm, nhưng ít nhất trong mười mấy năm tiếp theo đường vẫn bằng phẳng như cũ!" Điểm này Bộ Phàm vẫn có tự tin.
Ở thời đại này, đường xá thuần tuý chỉ dùng để đi bộ, phương thức truyền thông tin chủ yếu là dựa vào gào thét, trị an cơ bản dựa vào nuôi chó, cũng vì vậy hắn dám khẳng định đường xi măng sẽ tồn tại được lâu hơn một chút.
Đương nhiên phải ngoại trừ những tu sĩ giao thông chủ yếu bằng bay.
Một nhà Vương Trường Quý đều bị những lời Bộ Phàm nói dọa sợ rồi, cái gì mà mười mấy năm sau đường xi măng vẫn bằng phẳng như cũ chứ?
"Dĩ nhiên là ta tin những lời ngươi nói, nếu đường xi măng này đã tốt như vậy thì khẳng định phải sửa!" Vương Trường Quý gật gật đầu.
Ca Lạp thôn nay đã khác xưa rồi.
Từ lần trước khi rất nhiều hài tử đều đỗ khoa cử, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết hiện giờ thôn dân của những thôn trong vòng mười dặm xung quanh đều xưng hô Ca Lạp thôn bọn họ là quê hương của người đọc sách.
Nếu đã được đặt tên là quê hương của người đọc sách, vậy theo Vương Trường Quý nghĩ, đã tới lúc thôn bọn họ nên thay đổi rồi.