Chương 270: Không Thể Xảy Ra Chuyện Này (2)
"Bộ Phàm ca, ta cảm thấy rõ ràng vừa rồi chàng đã lừa dối Tiểu Lục Nhân!"
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của Đại Ny hiện lên vẻ nghiêm túc nói.
Lúc trước nàng còn cảm thấy lý luận về thùng nước của hắn có vài phần đạo lý.
Nhưng hôm nay nghĩ lại mới cảm thấy.
Lúc Tiểu Lục Nhân đột phá tới Luyện Khí tầng mười ba đã xảy ra vấn đề rồi.
Càng đừng nói tới ngày hôm nay hắn còn đột phá đến Luyện Khí tầng mười bốn, Luyện Khí tầng mười lăm.
"Tiểu Lục Nhân là đệ tử của ta, ta lừa dối hắn làm gì chứ? Hơn nữa ta giống loại người tùy tiện lừa dối người khác sao?" Bộ Phàm lắc đầu kiên quyết không thừa nhận hắn đã lừa dối.
Đại Ny có chút chần chờ.
Quả thật Bộ Phàm ca không giống loại người tùy tiện lừa dối người khác.
"Được rồi được rồi, coi như ta lừa dối Tiểu Lục Nhân, nhưng là một lời nói dối thiện chí! Ngươi ngẫm lại xem, nếu nói tình hình thực tế cho Tiểu Lục Nhân nghe, có nghĩa là nói với hắn con đường tu luyện của ngươi có vấn đề. Trên đời này không có Luyện Khí tầng mười ba, càng không có tầng mười lăm, chỉ sợ đến lúc đó Tiểu Lục Nhân sẽ không còn chút lòng tin nào để tiếp tục tu luyện nữa." Bộ Phàm cười giải thích: "Cho nên chúng ta không thể phá huỷ lòng tin của Tiểu Lục Nhân được, ngược lại phải tiếp tục không ngừng cổ vũ để hắn tiếp tục tu luyện."
Đại Ny cảm thấy lời này có đạo lý, nhưng nàng vẫn còn một chút băn khoăn: "Lỡ như về sau Tiểu Lục Nhân không đột phá được Trúc Cơ kỳ mà tiếp tục tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng mười sáu, tầng mười bảy thì sao?"
"Có sao đâu? Dù về sau hắn đột phá đến Luyện Khí tầng mười sáu, tầng mười bảy thì thế nào? Hiện giờ Tiểu Lục Nhân còn chưa tới bảy tuổi, nhưng đã là Luyện Khí tầng mười lăm rồi. Ta không dám nói tới khắp thiên hạ, nhưng chỉ tính riêng trong Đại Ngụy của chúng ta thôi, hắn cũng không phải hạng tầm thường. Chính vì vậy lấy độ tuổi của Tiểu Lục Nhân, đột phá tới Trúc Cơ kỳ còn không phải chuyện sớm hay muộn sao? Chẳng lẽ về sau hắn còn có thể đột phá tới Luyện Khí tầng mấy trăm, hay tầng mấy ngàn sao?" Bộ Phàm cười rồi hỏi ngược lại.
"Không có khả năng!" Đại Ny lắc đầu.
Sao có thể đạt tới Luyện Khí tầng mấy trăm, hay tầng mấy ngàn chứ?
"Đúng rồi, nói không chừng đây chính là một loại khảo nghiệm của Tiểu Lục Nhân, tục ngữ có nói trời giao trọng trách lớn ắt phải khổ tâm đau chí trước, lao gân lực cốt, đói da thiếu thịt..."
Bộ Phàm lập tức lôi một đống đạo lý lớn ra, khiến cho Đại Ny không còn cách nào khác đành phải thừa nhận quan điểm của hắn.
"Bộ Phàm ca, hiện tại ta mới phát hiện ra chàng biết ăn nói như vậy?"
Đại Ny "phụt" một tiếng, che miệng cười trộm.
"Không còn cách nào khác, hiện tại cưới một thê tử thật sự không dễ dàng, nếu ta không biết ăn nói một chút làm sao có thể cưới được thê tử xinh đẹp như nàng?" Bộ Phàm bày ra bộ dáng thản nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đại Ny rồi cười nói.
Hai má Đại Ny nổi lên một tầng mây đỏ ửng, có một chút vừa thẹn thùng lại vừa luyến tiếc, bởi vì ngay lúc này, ánh mắt nàng nhìn Bộ Phàm không khỏi có chút động tâm.
Chỉ đáng tiếc hiện tại không phải buổi tối.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Bộ Phàm vẫn cưỡi đại hoàng ngưu quay về trong thôn như trước, còn tiểu bạch lư đã được tặng cho Đại Ny.
Hơn hai tháng qua Ca Lạp thôn đã có những biến hoá rất lớn.
Rất nhiều đường nhỏ trong thôn đều đổi thành đường xi măng, mặt đường sạch sẽ bằng phẳng khiến cho lão thôn trưởng Vương Trường Quý cùng với nhóm tộc trưởng trong thôn vô cùng vừa lòng.
Chỉ là Bộ Phàm cũng nghe thấy một ít âm thanh oán giận của các hương thân.
Bọn họ đều oán giận thời điểm giữa trưa đường xi măng quá nóng.
Điều này làm cho Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
Kỳ thật hắn cũng hiểu được vì sao các hương thân lại oán giận như vậy.
Phải biết rằng rất nhiều lão nhân và hán tử trong thôn đều có thói quen không đi giày ra ruộng làm việc hoặc là đi đi lại lại mọi nơi.
Chỉ là mặc kệ các hương thân oán giận như thế nào, nhưng trong bụng bọn họ vẫn tỏ ra cực kỳ hài lòng với đường xi măng.
Thậm chí có hương thân còn nói, có đường xi măng tốt như thế này nếu không dùng để phơi thóc thì quá đáng tiếc, lập tức khiến cho không ít các hương thân đồng tình.
Bộ Phàm cảm thấy ở tương lai không lâu, những con đường xi măng này sẽ phủ kín thóc vàng rực rỡ.
…
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá vừa dừng trước cổng lớn của thư viện.
Sau đó hai bộ khoái dắt bội đao ở hai bên hông, đứng hai bên thư viện với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bộ Phàm có quen biết người thứ nhất, đối phương chính là bổ đầu Trương Long La Dương huyện.
"Ra mắt thôn trưởng!" Trương Long ôm quyền nói.
"Ta vẫn nhớ ngươi, ngươi tên là Trương Long đúng không?"
Bộ Phàm leo xuống từ trên lưng đại hoàng ngưu nhìn về phía hán tử bên cạnh Trương Long hỏi: "Chẳng lẽ vị này tên là Triệu Hổ?"
Khi nghe được lời này, rõ ràng hán tử kia vừa giật mình một chút, nhưng Sau đó hắn lắc đầu nói: "Ta không phải Triệu Hổ, ta tên là Vương Đại Mã."
"Ha hả, là ta nhớ lầm rồi!" Bộ Phàm ngượng ngùng cười.
Trương Long có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhớ rõ mình đâu có mang huynh đệ nào tới đây.
Hơn nữa trong nha môn cũng không có người nào tên là Triệu Hổ.
Chỉ là Trương Long không hỏi nhiều.
"Hoá ra là tiên sinh!" Đúng lúc này Phương Thành từ trong thư viện chậm rãi đi ra, sau đó chắp tay thi lễ.
"Phương đại nhân, đã lâu không gặp!" Bộ Phàm khách khí đáp lễ.
Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết Phương Thành tới đây sớm như vậy chính là tìm Ngô Huyền Tử.
Cho nên hắn cũng không hỏi mục đích Phương Thành tới đây.
"Đúng là đã lâu không gặp, tiên sinh, gần đây tiên sinh vẫn khoẻ chứ?" Phương Thành khách khí nói.
"Vẫn tốt!" Bộ Phàm cũng khách sáo nói.
"Vãn sinh còn có công vụ trong người, không tiện ở lại lâu, về sau nếu có thời gian rảnh nhất định sẽ tán gẫu cùng tiên sinh!"
Sau khi hàn huyên một phen, Phương Thành lấy cớ trong người có công vụ để cáo từ rời đi, Bộ Phàm cũng không một mực níu kéo.