Chương 271: Không Phải Một Mình Hắn Chiến Đấu
Trở lại trong thư viện.
Đột nhiên khi gặp Ngô Huyền Tử, Bộ Phàm lại nghe đối phương nói phải rời khỏi thôn một khoảng thời gian.
Cho dù hắn không rõ ràng lắm vì sao Ngô Huyền Tử phải rời đi, nhưng hắn cảm thấy trong chuyện này mười chắc chín sẽ liên quan tới triều đình Đại Ngụy.
Đương nhiên hắn sẽ không ngốc tới mức đi dò hỏi.
"Ngô phu tử, ngươi cứ yên tâm đi thôi, thư viện tùy thời hoan nghênh ngươi!" Trong lòng Bộ Phàm cảm thấy hơi đáng tiếc, thiếu một tòa núi lớn tọa trấn như Ngô Huyền Tử, vậy về sau nếu xảy ra chuyện gì hắn sẽ phải ra tay.
"Tạ ơn thôn trưởng!" Trong lòng Ngô Huyền Tử cảm động.
Nếu không phải có việc cần thiết rời đi, ông ta thật sự muốn ở lại Ca Lạp thôn.
Dù sao từ khi sống trong Ca Lạp thôn, Ngô Huyền Tử phát hiện tâm tình và tu vi của ông ta đều có chút tăng lên.
"Ngô lão nhân, tay chân của ngươi đã yếu rồi, ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, cố gắng tránh va đập!" Tề Thạch bày ra bộ dáng chẳng hề để ý.
"Ngươi yên tâm đi, Tề tiểu tử, thân thể của ta rất tốt!" Ngô Huyền Tử nho nhã cười.
…
Hai ngày sau không ít các hương thân và đệ tử thư viện đều tới tiễn đưa Ngô Huyền Tử rời đi.
Nghe đằng sau truyền tới những âm thanh từ biệt, Ngô Huyền Tử cũng không quay đầu lại, ông ta chỉ chắp hai tay rồi chậm rãi rời đi.
Cho dù ở Ca Lạp thôn một khoảng thời gian khá ngắn ngủi, nhưng ông ta đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nơi thôn làng nho nhỏ mà bình dị này rồi.
"Ngô lão nhân này cũng thật là… người khác muốn dùng xe ngựa tiễn ông ta, ông ta còn không chịu, cứ nhất quyết muốn một mình ngốc nghếch bước đi!"
Nhìn theo thân ảnh Ngô Huyền Tử đi xa, nước mắt Tề Thạch không còn nén nổi nữa, cứ vậy mà ‘tí tách’ rơi xuống.
Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.
Bình thường xem hai người này đấu võ mồm, đúng là càng đấu càng gay cấn.
Thế nhưng lúc chia tay, lại khóc như chưa bao giờ được khóc như vậy?
"Đâu phải ông ấy đi rồi không trở lại!” Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Thạch, an ủi.
…
Ngô Huyền Tử rời đi, cũng không gây ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống hàng ngày của mọi người trong thôn.
Các hương thân vẫn như trước, mặt trời mọc là đi làm, mặt trời lặn sẽ dừng lại.
thư viện vẫn truyền ra tiếng đọc sách vang vang.
Đường xi măng vẫn đang khởi công xây dựng.
Vào ban đêm khi Bộ Phàm và Đại Ny cùng ở trong phòng ngủ.
Bỗng nhiên một trận linh lực dao động truyền đến từ ngoài phòng.
Bộ Phàm giật mình mở mắt ra. Thấy Đại Ny đang ngủ say, hắn thật cẩn thận cầm lấy quần áo mặc vào.
"Bộ Phàm ca, tại sao chàng lại rời giường?" Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Đại Ny mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ rồi mông lung nói.
"Không có việc gì, ta đi nhà xí một chút!" Bộ Phàm khẽ vuốt mái tóc Đại Ny.
"Ừm!" Đại Ny khẽ ừm một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Còn Bộ Phàm, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Giờ phút này, ở dưới gốc cây đào, tiểu bạch lư đang giương mắt nhìn về phía hắn.
"Ngươi đột phá thành Đại Yêu ư?" Bộ Phàm đi lên phía trước.
Cỗ linh lực hắn cảm giác được lúc trước xuất phát từ tiểu bạch lư.
"Đói!" Tiểu bạch lư rống lên một tiếng, gật gật đầu.
"Ngươi che giấu quá sâu!" Bộ Phàm cười cười, không khỏi vỗ vỗ tiểu bạch lư.
Nếu không phải tiểu bạch lư bỗng nhiên đột phá, suýt chút nữa hắn đã quên mất tiểu bạch lư là một con lừa tiên.
Đây có lẽ do tiểu bạch lư không giấu kín khí tức của nó.
Dù sao tiểu bạch lư cũng có năng lực thu liễm khí tức.
Chỉ cần nó không muốn bại lộ, ngay cả hắn cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào của tiểu bạch lư.
"Chỉ là bây giờ ngươi đã trở thành Đại Yêu, chẳng lẽ vẫn không thể nói tiếng người ư?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.
Tiểu bạch lư lắc đầu.
"Chuyện này thật đúng là kỳ quái!" Bộ Phàm có chút hoang mang.
Dựa theo những lời Hỏa Kỳ Lân nói trước kia.
Bình thường chỉ cần tu luyện đến cấp bậc Yêu Tương, tất cả những yêu thú đều sẽ nói được tiếng người, thậm chí tu luyện tới Đại Yêu còn có thể hoá thành hình người.
Mà cái gọi là Đại Yêu này, tương đương với nhân tu Nguyên Anh kỳ.
Thế nhưng hiện giờ tiểu bạch lư đã thành Đại Yêu.
Chẳng những nó không thể biến hóa thành người, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Chẳng lẽ tiên sủng phát dục đều muộn như vậy?
"Quên đi, không nói được thì thôi!" Bộ Phàm lắc đầu, đưa tay sờ sờ tiểu bạch lư.
Mặc kệ thế nào, tiểu bạch lư trở thành Đại Yêu cũng mang tới chỗ tốt cho hắn.
Ít nhất về sau thời điểm đánh nhau, hắn không còn phải một mình chiến đấu nữa.
Những ngày sau đó Bộ Phàm vẫn tiếp tục tới thư viện dạy học, hiện giờ cuộc sống gia đình đã tạm ổn định lại khiến cho hắn trở nên cực kỳ thanh nhàn.
Những chuyện cần giải quyết trong thôn cũng càng ngày càng ít đi.
Nếu là khoảng thời gian trước kia, những mâu thuẫn giữa các gia đình vẫn rất nhiều.
Có thể là hộ nào đó xây dựng nhà vượt giới hạn, hoặc là vấn đề về nguồn nước.
Lúc trước nếu xảy ra tình huống này nhất định hai hộ sẽ làm ầm ĩ một trận, nói không chừng còn vung tay đánh nhau.
Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Tất cả mọi người đều văn minh hơn rồi, nhà nào nhà nấy đều có đồng sinh, tự nhiên cũng hiểu được cách kiềm chế tức giận mà nói chuyện hoà nhã với nhau.
Chờ đến khi Bộ Phàm thu được tin tức rồi đuổi tới người của hai nhà đã sớm cùng nhau uống rượu nói cười, còn bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn nói: "Thôn trưởng, tại sao ngươi lại tới đây?"
Điều này khiến cho thôn trưởng như Bộ Phàm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Bây giờ mọi người không muốn cho hắn làm nhiệm vụ nữa.
Đây là tiết tấu bắt hắn phải đổi bản đồ ư?
Đương nhiên hắn sẽ không ngây ngốc đi đổi bản đồ.
Tuy bây giờ nhiệm vụ trong thôn ít một chút, nhưng hắn vẫn còn một đám đệ tử cơ mà.
Trong mấy ngày này, tu vi của đám tiểu hầu tử cũng có chút tăng lên.
Hiện giờ tiểu hầu tử là Yêu Binh đại viên mãn, chỉ kém một bước để lên tới Yêu Tương sơ kỳ.
Nếu kể tới đệ tử có tu vi cao nhất, vậy phải nói đến Tiểu Hoè.
Tuy rằng Tiểu Hòe không tu luyện trong Thiên Diễn Không Gian, nhưng bình thường Bộ Phàm sẽ cho Tiểu Hòe chút linh dịch để tu luyện.
Hiện giờ Tiểu Hòe cũng có tu vi Yêu Tương đại viên mãn, cảnh giới này tương đương với cảnh giới Kim Đan cửu phẩm của nhân tu.