Chương 282: Vận Khí Không Thể Chê Được (1)
"Đúng vậy, thôn trưởng, không có ngươi, sẽ không có Nhị Cẩu nhà chúng ta hôm nay, xin nhận của Vương Lão Tứ ta một lạy!"
Vương Lão Tứ với vẻ mặt đầy kích động ôm một nữ hài, đang muốn quỳ xuống trước mặt Bộ Phàm.
"Không được làm như vậy!"
Bộ Phàm vội vàng nâng Vương Lão Tứ lên, sau đó hắn lại nhìn về phía đám người Lý Nhị.
"Được rồi được rồi, ta biết các ngươi vui vẻ, nhưng mấy người Thiết Đản có thể đỗ cao có liên quan rất lớn tới những cố gắng từ xưa của bọn họ, ta cũng chỉ có tác dụng dẫn đường mà thôi!"
Sau khi hết lời khuyên bảo, lúc này đám người Lý Nhị mới chịu từ bỏ suy nghĩ quỳ lạy tạ ơn.
"Thôn trưởng, ngươi nói xem, hiện giờ Xuyên Tử nhà ta đã thi xong rồi, có phải qua vài ngày nữa hắn sẽ trở về hay không?" Nương của Xuyên Tử khẩn trương nói.
"Nương của Xuyên Tử ơi, Xuyên Tử nhà ngươi là thám hoa, làm sao có thể trở về chứ? Bọn họ phải ở trên kinh thành chờ nhậm chức mà!" Vương Lão Tứ cười nói.
"Vương tứ thúc nói rất đúng. Hiện giờ mấy người Thiết Đản đỗ cao rồi nên phải ở kinh thành chờ triều đình phong quan, với thứ tự của mấy người Thiết Đản mười phần thì chắc chín sẽ được ở lại kinh thành nhậm chức!" Bộ Phàm giải thích.
"Nhưng mà các ngươi đừng nóng vội, ta đoán qua vài ngày nữa chắc mấy người Thiết Đản sẽ truyền tin tức trở về!"
…
Nói là qua vài ngày, nhưng hai ngày sau đã có tin tức.
Mà người truyền tin tức quay lại chính là Tề Thạch.
Bởi vì chỉ có một mình Tề Thạch trở về, vì vậy dọc theo đường đi cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
So với lúc trước lên kinh thành, lần này hắn dùng thời gian nhanh hơn gần gấp đôi.
Ngay lúc trở về thôn, Tề Thạch đã mang thư của mấy người Thiết Đản tự tay viết lần lượt giao cho người nhà của bọn họ.
Phụ mẫu mấy người Thiết Đản kích động nhận thư, lập tức để cho hài tử nhà mình đọc, nếu nhà không có hài tử, vậy phải tìm người biết đọc để nhờ.
Ví dụ như một nhà Vương Lão Tứ chẳng hạn.
Vương Lão Tứ cầm thư, không nói hai lời chạy đi tìm lão thôn trưởng Vương Trường Quý, nhờ Vương Trường Quý giúp hắn nhìn xem trên lá thư này viết cái gì.
"Vương Lão Tứ ơi, về sau các ngươi thật có phúc, Nhị Cẩu nhà ngươi đã báo tin về muốn người một nhà các ngươi lên kinh thành hưởng phúc đó!" Vương Trường Quý nhận thư, sau khi đọc xong đã cười nói.
"Không đâu không đâu, Nhị Cẩu ở kinh thành đâu có phòng ở, chúng ta kéo nhau lên đó chính là mang thêm phiền cho hắn đấy." Vương Lão Tứ và thê tử của hắn liên tục lắc đầu.
"Về chuyện này hai người cứ yên tâm, theo như nội dung trên lá thư này, Nhị Cẩu nhà các ngươi trúng bảng nhãn, cho nên triều đình đã trao tặng hắn chức biên tu thất phẩm, còn ban thưởng một tòa nhà nữa."
Trong mắt Vương Trường Quý tràn đầy vẻ hâm mộ.
Từ đáy lòng hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ thay cho một nhà Vương Lão Tứ.
Hơn nữa Nhị Cẩu là tộc nhân của Vương thị nhất tộc bọn họ, về sau có tiền đồ cũng là người của Vương gia.
"Thật sự!"
Trong lòng người một nhà Vương Lão Tứ trở nên vô cùng kích động.
Rất nhanh chuyện mấy người Thiết Đản được phong quan lập tức đã truyền khắp cả thôn.
"Nghe nói chưa? Mấy người Thiết Đản đã làm quan, còn được Hoàng đế ban cho tòa nhà nữa!"
"Thiệt hay giả?"
"Chính tai ta nghe thấy, còn giả được sao? Nghe nói Thiết Đản còn mời Lý lão Nhị và thê tử hắn cùng tới kinh thành hưởng phúc kia kìa!"
"Vậy về sau bọn họ đều là quan lão gia quan thái thái rồi!"
"Hiển nhiên rồi!"
Trong lúc nhất thời, mọi người trong thôn đều nghị luận rôm rả.
Người nào người nấy khi nhắc tới chuyện này trong mắt đều ánh lên vẻ hâm mộ.
…
Bên kia, dưới gốc cây đào nhà thôn trưởng.
"Vất vả cho ngươi rồi, trên đường có thuận lợi không?"
Bộ Phàm mang cho Tề Thạch một chén trà cười nói.
"Tuyệt không vất vả, trên đường ư, nói như thế nào đây, cũng không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là ở trên đường chúng ta nhặt được một tiểu nam hài."
Tề Thạch cũng không khách khí, giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Nói là chúng ta nhặt được, còn không bằng nói là Minh Châu nhặt được ở ven đường."
"Hả? Còn có việc này sao?" Bộ Phàm nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
"Đúng vậy, hài tử kia đã trốn khỏi tay một tên phách hoa tử, chúng ta giúp hắn tìm được người nhà, ai ngờ được rằng hài tử đó lại là nhi tử của quận chúa nào đó."
Tề Thạch nói tới đây, "phụt" Bộ Phàm lập tức phun ra một ngụm nước trà.
Kỳ thật cái gọi là phách hoa tử chính là tên gọi chung cho những kẻ chuyên môn lừa bán hài tử.
"Sư phụ, ngươi làm sao vậy?" Tề Thạch nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Không có việc gì, không có việc gì, vừa rồi ta bị sặc nước thôi, ngươi cứ tiếp tục nói đi!" Bộ Phàm khoát tay áo.
Trên đường nhặt được một hài tử, lại là nhi tử ngốc của nhà quận chúa nào đó?
Tại sao hắn cảm thấy nội dung vở kịch này hơi quen quen?
Tề Thạch cũng không nghĩ nhiều lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, chúng ta còn bị quận chúa kia hiểu lầm, cho rằng chúng ta bắt cóc hài tử của nàng, sau này vẫn là hài tử kia giải thích quận chúa kia mới tin chúng ta không phải phách hoa tử. Tính tình quận chúa kia không tệ, biết đã hiểu lầm chúng ta, nàng lập tức nhận lỗi, chẳng những để cho quan phủ tra xét tên phách hoa tử đó còn mời chúng ta tới phủ của nàng làm khách!"
"Vậy ư? Vậy sau đó thì sao, lúc các ngươi tới kinh thành rồi, Minh Châu làm cái gì?"
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật, lên kinh thành một cái đã quen biết quận chúa, còn cứu nhi tử của quận chúa, vận khí này thật đúng là không thể chê.
"Không làm cái gì cả, vừa tới kinh thành Minh Châu đã mua một nơi khác, sau đó ta một mực tập võ trong viện nên không rõ ràng. Nhưng mà Minh Châu thường xuyên đi sớm về muộn." Tề Thạch lắc đầu.
"Đúng rồi, sư phụ, Minh Châu và mấy người Thiết Đản đều gửi thư cho ngươi, còn đây là hạt châu lần trước ngươi cho ta."
Bỗng nhiên Tề Thạch nghĩ tới cái gì đó, vì vậy hắn đưa tay vào người sờ một hồi, lấy mấy phong thư và Phật Chủ Xá Lợi mang ra đưa cho hắn.
Bộ Phàm tiếp nhận thư và Phật Chủ Xá Lợi.
Nhìn Phật Chủ Xá Lợi trên tay, hắn cũng không rõ ràng lắm. Chẳng biết vận may tới từ Minh Châu hay là tới từ Phật Chủ Xá Lợi, nhưng chắc hẳn vẫn là bản thân Minh Châu tự mang vận khí.