Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 281: Về Sau Hàng Năm Đều Đến

Chương 281: Về Sau Hàng Năm Đều Đến
Hắn chẳng những biết Thiết Đản đỗ Trạng Nguyên, còn biết Nhị Cẩu được bảng nhãn, Xuyên Tử trúng thám hoa.
Nhưng mà thực hiển nhiên trông bộ dáng kia của Tống Lại Tử chắc chắn đối phương còn không biết chuyện Nhị Cẩu được bảng nhãn đâu.
"Vậy ngươi đoán quá chuẩn rồi, thôn trưởng, ngươi chưa biết đâu, ngay cả tri huyện lão gia cũng tới đây đó. Mấy người báo tin vui cũng tới hơn trăm người rồi, vừa gõ trống khua chiêng vừa hồi hộp, bên ngoài kia đang vô cùng vui mừng náo nhiệt đấy."
Tống Lại Tử giơ ngón tay cái lên, trong lòng âm thầm thốt lên một tiếng bội phục.
Đúng là trường hợp hài tử tú tài nhà hắn từng đề cập tới, cái gì mà không ra khỏi cửa nhưng biết hết chuyện thiên hạ đó.
Thôn trưởng không phải là một ví dụ điển hình sao?

Sau đó Bộ Phàm và Tống Lại Tử cùng nhau quay về thôn.
Chờ thời điểm hai người đuổi tới, một nhà Thiết Đản đã được báo tin vui.
Giờ phút này, các hương thân đang vây đầy trong nhà Thiết Đản, trên mặt mỗi người bọn họ đều tràn đầy kinh hỉ.
"Thôn trưởng, ngươi tới đây ư?"
Nhìn thấy hắn tới đây, không ít các hương thân đều nhao nhao nhường lại một con đường, còn giữ nguyên vẻ vinh quang đầy mặt qua chào hỏi hắn.
Bộ Phàm cũng cười gật đầu chào hỏi các hương thân.
"Chúc mừng tiên sinh. Hiện giờ chẳng những thư viện các ngươi đào tạo được một Trạng Nguyên, còn xuất hiện cả bảng nhãn và thám hoa nữa!" Phương Thành chúc mừng.
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả các hương thân có mặt ở đây đều giật mình.
Tuy rằng bọn họ một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng bảng nhãn và thám hoa là cái gì bọn họ lại rất rõ ràng.
"Phương đại nhân, không biết ai là bảng nhãn, ai là thám hoa?"
Bộ Phàm chắp tay. Dù hắn biết, nhưng các hương thân chung quanh vẫn chưa biết đâu.
"Lần thi đình này, Lý Thủ Nhân được bảng nhãn, Tôn An Thạch được thám hoa!"
Phương Thành cũng không giấu diếm, hắn lần lượt nói ra hết tên của mười học sinh bài danh trước mười.
Lý Thủ Nhân là tên của Nhị Cẩu, mà Tôn An Thạch là tên của Xuyên Tử.
Giờ khắc này, toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ.
Mọi người không hề nghĩ tới thôn bọn họ lập tức xuất hiện nhiều tiến sĩ như vậy.
Tiến sĩ đại diện cho điều gì?
Đại diện cho tương lai về sau nhất định sẽ là một quan lão gia.
Trong số những người ở đây, có một phụ nhân nghe được hài tử nhà mình xếp thứ năm trong bảng thi đình, vui vẻ quá suýt thì ngất ngay tại chỗ.
Vẫn là phụ nhân bên cạnh nàng tay mắt lanh lẹ, lập tức đưa tay đỡ lấy.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Hốc mắt của Vương Trường Quý đã ươn ướt, hắn lập tức thốt lên ba từ Tốt.
Không nghĩ tới trong lúc hắn còn sống trên đời lại được nhìn thấy trong thôn có người đỗ Trạng Nguyên.
Trước kia, đây chính là chuyện mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Không chỉ có một mình Vương Trường Quý, ngay cả tâm tình của nhóm tộc trưởng trong thôn cũng trở nên kích động, vui vẻ, vui sướng giống hệt Vương Trường Quý.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt này, bọn họ lại nghĩ tới một màn trước kia khi bọn họ khuyên Bộ Phàm tham gia khoa cử.
"Ngươi nhìn xem, hiện giờ mấy người Thiết Đản chỉ là học trò, nhưng về sau bọn họ còn có thể đỗ tú tài, cử nhân, thậm chí là Trạng Nguyên. So sánh với chuyện để một mình ta đoạt được công danh, ta lại cảm thấy không bằng mình cứ dạy dỗ ra một đám học sinh có công danh. Chuyện như thế càng khiến ta cảm thấy có thành tựu hơn nhiều!"
Lúc trước bọn họ còn không cho rằng những câu này là lời nói thật.
Dù sao bọn họ cũng rõ ràng, khoa cử đâu có dễ dàng thi đậu như vậy.
Nhưng hôm nay Bộ Phàm đã thực hiện lời hứa lúc trước rồi.

Bộ Phàm cũng không biết Vương Trường Quý cùng với nhóm tộc trưởng đang nghĩ cái gì.
Giờ phút này, sau khi hắn và Phương Thành khách sáo một phen, Phương Thành lấy lý do phải tiếp tục đi báo tin vui để từ biệt.
"Tống Lại Tử, ngươi mang Phương đại nhân qua nhà Vương Lão Tứ!" Bộ Phàm nhìn về phía Tống Lại Tử.
"Được, thôn trưởng!" Tống Lại Tử lên tiếng, sau đó hắn hưng phấn dẫn đám người Phương Thành đến nhà Vương Lão Tứ.
Bởi vì đội ngũ báo tin vui của Phương Thành lặn lội từ huyện thành tới đây, cho nên thôn nhân của mười dặm xung quanh đều thu được tin tức và tới đây giúp vui.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của thôn nhân mười dặm xung quanh kia, trong lòng các hương thân Ca Lạp thôn càng trở nên sung sướng.
Ai nấy đều thẳng sống lưng, ngửa đầu đi theo phía sau đội ngũ báo tin vui.
Không biết đã qua bao lâu.
Chỉ biết rằng cuối cùng Phương Thành cũng báo hết tin vui cho năm hộ gia đình có hài tử đậu tiến sĩ của Ca Lạp thôn rồi.
Nhưng mà tiếp theo hắn còn phải tới những nơi khác báo tin vui.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong số biết bao năm qua kể từ lúc Phương Thành lên làm tri huyện gặp được.
Những năm vừa qua, cũng hiếm khi La Dương huyện có thể xuất hiện một vị tiến sĩ.
Thế nhưng năm nay cùng lúc lại xuất hiện mười mấy người, hơn nữa đều là học sinh của thư viện.
Đương nhiên trong chuyện này hắn cũng có nhiều chỗ tốt.
Dù sao trong khu vực hắn quản lý có người đậu tiến sĩ, vậy cũng tính là hắn có công lao.
Khi ngồi lên kiệu, Phương Thành vẫn quay đầu lại đưa mắt nhìn thôn nhỏ bình dị đằng sau.
Bỗng nhiên hắn có một loại cảm giác.
Về sau có khả năng hàng năm hắn đều đến thôn nhỏ này báo tin vui.
Bởi vì trong nháy mắt tin tức mấy người Thiết Đản đỗ cao đã truyền khắp cả thôn, cho nên Ca Lạp thôn lập tức sôi trào.
Phụ mẫu mấy người Thiết Đản hồng quang đầy mặt, cười đến mức không ngậm được miệng.
Nhưng mà trong lòng bọn họ đều rõ ràng vì sao hài tử nhà mình có cơ hội đỗ cao như vậy.
Chờ tới khi đội ngũ báo tin vui của Phương Thành vừa rời khỏi thôn, bọn họ lập tức đến cảm tạ Bộ Phàm, thậm chí còn mặc kệ những người trong thôn vừa tới nhà bọn họ chúc mừng.
"Thôn trưởng, nếu không có ngươi, mấy người Thiết Đản không thể có cơ hội đỗ cao thế này chúng ta tới cảm tạ ngươi đây!"
Từ sâu trong lòng Lý Nhị luôn giữ thái độ vô cùng tôn trọng và kính nể Bộ Phàm.
Nếu trước kia không có thôn trưởng, nhà bọn họ cũng không có cuộc sống tốt như hiện tại, Thiết Đản càng không có cơ hội đỗ Trạng Nguyên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất