Chương 29: Linh Bảo Cực Phẩm Huyền Thiên Tàm Ti Giáp
"Trước đó vài ngày, ta mới cảm ngộ được!"
Bộ Phàm cũng không phủ nhận, hắn vung tay ném một chiếc giới chỉ đến tay Hàn Cương.
"Đây là vật phẩm mà đạo hữu đã uỷ thác cho Vương mỗ."
Hàn Cương kiểm tra chiếc giới chỉ một chút, sau khi thấy nó không hề có dấu vết bị đụng chạm, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn đã không nhìn nhầm người.
【 Hảo cảm của Hàn Cương với ngươi lại tăng lên, hảo cảm trước mắt là 90】
Xem ra trong giới chỉ kia còn có chút đồ vật.
【 Hoàn thành nhiệm vụ tín vật Huyết Ma giáo】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: 10000 điểm kinh nghiệm, một kiện linh bảo phòng ngự cực phẩm Huyền Thiên Tàm Ti Giáp 】
【 Bách Khoa Toàn Thư Trận Pháp thăng cấp 】
【 Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp 】
【 Thái Ất Kim Thân Bí Quyết thăng cấp 】
…
Linh bảo phòng ngự cực phẩm sao?
Hệ thống thật hiểu rõ ta.
"Đạo hữu, nơi này có một ít linh thảo quý hiếm, coi như thù lao cho việc đạo hữu bảo quản tín vật thay Hàn mỗ, đạo hữu đừng khách khí!" Hàn Cương vung tay áo bào ném một túi trữ vật đến tay Bộ Phàm.
"Ta sẽ không khách khí!" Bộ Phàm không chút khách khí nhận lấy túi trữ vật.
"Hàn mỗ phải tạ ơn đạo hữu mới đúng."
Chuyến này hắn đã có một khoảng thời gian dài không trở về Huyết Ma giáo, Hàn Cương cũng có chút lo lắng, không nán lại lâu đã tạm biệt rồi rời đi.
"Đúng là người tốt!"
Nhìn thân ảnh xa xa kia, Bộ Phàm không khỏi cảm thán.
Lại thu hoạch được một mớ kinh nghiệm cùng với một kiện linh bảo phòng ngự cực phẩm, cộng thêm Hàn Cương đưa tặng một túi đầy linh thảo quý hiếm,
Mà quan trọng hơn đó là hắn chẳng cần làm cái gì.
Nhiệm vụ này, chỉ có thể nói một chữ:
"Sướng!"
Trở lại trong phòng, tiểu bạch lư đang lắc lư cái đuôi đi tới đi lui trước cổng lớn, bộ dáng của nó vô cùng khẩn trương. Bộ Phàm cười như không cười, từ trong túi trữ vật lấy ra một gốc linh thảo quý hiếm rồi vứt cho tiểu bạch lư.
"Đói!"
Tiểu bạch lư rống lên một tiếng, cắn một ngụm vào linh thảo, vô cùng vui vẻ bắt đầu nhai nuốt.
Lát sau Bộ Phàm tiến vào trong phòng, kiểm tra tin tức hảo hữu một chút, tiếp đó, hắn lại bắt đầu mô phỏng quyết đấu cùng Chu Sơn Nguyệt.
Có được linh bảo phòng ngự cực phẩm Huyền Thiên Tàm Ti Giáp, phòng ngự của hắn hiện tại đã thăng lên một tầng cao mới, cứ vậy mà chịu đựng cho tới khi Chu Sơn Nguyệt hao hết linh lực.
Quả nhiên thực lực không được lại dùng trang bị bù vào.
Ngày hôm sau, Bộ Phàm lại bắt đầu một ngày làm nhiệm vụ mới.
Trong thôn vẫn như trước đều bình lặng yên ổn.
Mặc dù đôi khi cũng có vài sự cố, ví dụ như so sánh hán tử nhà ai, quả phụ nhà ai tốt hơn, hoặc là hài tử nhà ai đánh nhau giỏi hơn, hay mấy chuyện nhỏ linh tinh kiểu đó.
Nhưng tới buổi trưa có hai thân ảnh dừng lại trên bầu trời thôn.
Thôn dân đang làm việc ngoài đồng đương nhiên nhìn thấy, nhưng bọn họ không dám nghị luận, đều cúi đầu làm việc.
Bởi vì trong mắt rất nhiều thôn dân ở đấy, bàn tán về Tiên nhân chính là mạo phạm Tiên nhân.
Bộ Phàm cũng chú ý tới hai tu tiên giả trên không trung kia, cảnh giới bọn họ đều ở Kim Đan ngũ, lục phẩm. Hắn buông thần thức ra, muốn lắng nghe hai người bọn họ đang tính toán làm cái gì.
"Sư huynh, Tầm Yêu Kính đã không thể do thám được vị trí của đại yêu kia. Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Một khi đại yêu kia thả bệnh dịch tả vào thành trì nào đó của phàm nhân, ngươi và ta chỉ sợ sẽ bị sư môn trách phạt." Vẻ mặt của một thanh niên tu sĩ mặc thanh sam lo lắng nói.
"Ta nghĩ chúng ta vẫn nên trở về trong môn báo cáo tình hình thực tế, sau đó để trong môn quyết định thì hơn." Trung niên mặc thanh sam ở bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ nói.
"Nhưng mà." Thanh niên tu sĩ kia có chút không cam lòng.
"Ta biết ngươi đang nghĩ điều gì nhưng chuyện này là do ta và ngươi trông giữ không nghiêm để cho đại yêu kia chạy thoát. Hơn nữa hiện giờ chúng ta đã không thể do thám được vị trí của nó, cho dù biết, dựa tu vi của ta và ngươi có thể đối phó được với nó sao?" Trung niên mặc thanh sam hỏi ngược lại.
"Đừng nghĩ đại yêu kia chỉ có tu vi Kim Đan kỳ cửu phẩm tương đương với tu sĩ chúng ta, thực sự thân thể của nó lại sánh ngang với thể tu Nguyên Anh sơ kỳ. Nếu không ngươi nghĩ vì sao mấy năm nay, sư môn chúng ta chỉ có thể giam giữ nó ở Yêu Tháp, mà không chém giết nó!"
Thanh niên tu sĩ cũng hiểu được đây là tình hình thực tế, chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng. Một khi sư môn biết bọn họ trông giữ không nghiêm để cho yêu thú bỏ chạy, sợ rằng sẽ trách phạt không nhẹ.
"Yêu thú chết tiệt, thực sự xảo quyệt."
Thanh niên tu sĩ phẫn hận mắng một câu, lập tức hóa thành một đạo trường hồng bay đi.
Trung niên mặc thanh sam lắc đầu, cũng đuổi theo hắn.
Xem ra có yêu thú trốn đi.
Bộ Phàm cũng không để chuyện này ở trong lòng. Hắn lại tiếp tục cần cù thật thà tìm kiếm nhiệm vụ.
Bây giờ tìm kiếm nhiệm vụ thật sự khó khăn.
Trước kia các hương thân thấy hắn không cha không mẹ, tuổi lại nhỏ, cho nên muốn trợ giúp hắn mà lại không thể nói thẳng ra, vì vậy bọn họ chỉ có thể mượn cớ kiếm vài nhiệm vụ cho hắn làm.
Ví dụ như tưới nước cho đồng ruộng, bón phân, cắt cây cỏ, truyền tin, vân vân… sau khi hoàn thành lại cho hắn một ít đồ ăn.
Lúc ấy những nhiệm vụ đó hắn thường xuyên nhận được.
Hiện giờ thì sao chứ?
Những nhiệm vụ linh tinh lặt vặt ngày đó, bây giờ không làm được nữa. Thôn dân cũng không đồng ý để cho lang trung duy nhất trong thôn bọn họ đi làm những việc kiểu này.
Hiện tại nhiệm vụ của hắn ngoại trừ xem bệnh thì chính là xem bệnh. Nhưng không phải ngày nào cũng có người bị bệnh, có đôi khi hắn nhàn rỗi đến mức nhức cả trứng.
Cũng may hắn không chỉ xem bệnh cho người, có khi cũng sẽ khám chữa cho một ít gia súc.
Một ngày cứ theo trật tự như vậy mà trôi qua.
Ban đêm.
Chuyện đầu tiên Bộ Phàm làm là mô phỏng quyết đấu cùng Chu Sơn Nguyệt, sau đó hắn kiểm tra tin tức của hảo hữu.
【 Hảo hữu Đại Ny của ngươi, bái nhập Thiên Môn thánh địa, được đại năng chỉ điểm, tu vi tăng lên nhanh chóng 】
Ừm, không hổ là thiên mệnh chi nữ, vừa mới bái nhập vào Thiên Môn thánh địa đã được đại năng chỉ điểm.
Hơn nữa danh xưng đại năng này rút cuộc là cảnh giới gì vậy?
Chẳng lẽ là cảnh giới sau Nguyên Anh?