Chương 30: Thôn Trưởng Muốn Thoái Vị Nhượng Hiền
Bộ Phàm lắc đầu, tiếp tục xem.
【 Hảo hữu Hàn Cương của ngươi bị hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi tập kích, bản thân bị trọng thương 】
【 Hảo hữu Hàn Cương của ngươi bị hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi đuổi giết 】
Tại sao hai người này lại đụng độ nhau rồi?
Hơn nữa Hàn Cương cũng đủ xui xẻo, tại sao suốt ngày bị người ta đuổi giết chứ?
Khó trách thần thông chạy trốn của hắn ta lại lợi hại như vậy, sợ rằng trước kia cũng hay bị đuổi giết.
Bộ Phàm vô lực bĩu môi.
"Ấy, chuyện gì đây nhỉ?"
Một tin tức hảo hữu rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
【 Hảo hữu Vương Trường Quý của ngươi triệu tập tứ lão trong thôn tới bàn chuyện】
"Chẳng lẽ trong thôn đã xảy ra chuyện lớn nào đó?"
Tứ lão trong thôn chính là bốn tộc trưởng của bốn tông tộc trong thôn. Bình thường nếu bốn người này cùng nhau bàn chuyện, cũng có nghĩa là sự việc đó liên quan tới tương lai của thôn.
"Có nên thả thần thức ra nghe lén không nhỉ?"
Bộ Phàm sờ sờ cằm. Tuy đây là một việc không hề lễ phép nhưng hắn không kìm nổi sự tò mò.
…
Trong một căn phòng tại nhà thôn trưởng.
Hai bên trái phải bên cạnh Vương Trường Quý, có bốn người đang ngồi. Bốn người này đều là những người có danh vọng, bối phận cực cao trong thôn.
"Thôn trưởng, đã muộn như vậy rồi sao ngươi còn gọi bốn người chúng ta tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Một lão nhân râu trắng đang rít điếu thuốc lá sợi. Người này chính là tộc trưởng Tôn thị.
Vương Trường Quý liếc mắt nhìn Tôn tộc trưởng một cái, nói: "Ta gọi các ngươi tới là có chuyện muốn nói. Ta cũng nhiều tuổi rồi, đang muốn nhường chức vị thôn trưởng này lại cho người khác. Các ngươi quyết định xem người nào nên đảm nhiệm."
"Cái gì?"
Mấy người trong phòng đều quay mặt nhìn nhau.
"Thôn trưởng, ngươi không đùa chứ? Dựa vào số tuổi của ngươi làm thêm vài năm nữa cũng không vấn đề gì mà? Tại sao lại đột nhiên không muốn làm nữa?" Lý tộc trưởng nghi hoặc nói.
"Sớm vài năm hay muộn vài năm có khác gì nhau đâu." Vương Trường Quý trả lời: "Các ngươi cũng đừng nhiều lời vô nghĩa. Ta đã làm hơn mười năm rồi, cũng nên nhường lại thôi."
Mấy người trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đừng nghĩ thoạt nhìn thôn trưởng trong thôn rất oai phong, lại có quyền lên tiếng, thực sự ra trong lòng bọn họ đều hiểu làm thôn trưởng chính là một công việc khổ sở.
Bởi vì mấy tông tộc trong thôn đều nhìn thấy làm thôn trưởng đã không kiếm được chút lợi lộc nào thì chớ, lại phải xen vào không biết bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt trong thôn. Gia súc nhà ai đánh mất, hoa màu nhà ai bị phá hư, vân vân...
Có đôi khi vừa giải quyết xong một chuyện, ngồi còn chưa ấm chỗ, đã có người tới cửa tìm, quả thực không có ngày nào nhàn rỗi.
"Khụ khụ, thôn trưởng lần trước là do người Tôn thị làm, hiện giờ phải chăng nên đến phiên ba người các ngươi?" Tôn tộc trưởng vội ho một tiếng.
"Trước nữa là do Tống thị nhà ta đảm nhiệm!" Tống tộc trưởng nói.
"Còn trước nữa nữa là người Lý thị." Lý tộc trưởng nói.
Nói xong ba ánh mắt đồng loạt dừng trên người Chu tộc trưởng vẫn ngậm miệng không nói nãy giờ.
Không đợi Chu tộc trưởng mở miệng, Tôn tộc trưởng cười hì hì nói: "Chu tộc trưởng, lần này có phải nên đến phiên Chu thị nhất tộc các ngươi làm hay không?"
"Cái này..." Chu tộc trưởng ngượng ngùng cười: "Thật ra thì vị trí thôn trưởng nên giao cho người có tài làm!"
"Chu tộc trưởng nói có lý. Vị trí này nếu không phải Chu tộc trưởng thì còn giao cho ai được nữa."
"Chu tộc trưởng có năng lực, có trách nghiệm, là người nên chọn để làm thôn trưởng!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Khóe miệng Chu tộc trưởng giật giật.
Đây là cứng rắn đẩy hắn lên vị trí này phải không?
Vương Trường Quý vẫn chưa nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng uống nước trà.
Cuối cùng người nào làm thôn trưởng cũng không liên quan gì tới hắn nữa.
"Các vị, các ngươi nghe ta nói cho hết có được không?" Chu tộc trưởng vội vàng ngắt lời nói:
"Thật ra vị trí thôn trưởng này, nếu mấy người có tuổi như chúng ta lên làm thì sẽ làm được mấy năm chứ? Còn không bằng chọn một người có thanh danh vô cùng tốt trong thôn đến đảm nhiệm!"
Mấy người trong phòng nhìn nhau.
Quả thật số tuổi của bọn họ cũng không ít hơn Vương Trường Quý bao nhiêu. Vương Trường Quý còn cảm thấy mình đã già không muốn làm thôn trưởng nữa. Mấy người bọn họ thì tốt hơn là bao.
"Nghe ý của Chu tộc trưởng, nghĩa là ngươi đã chọn được người thích hợp rồi?" Lý tộc trưởng tò mò hỏi.
"Các ngươi cảm thấy Bộ Phàm như thế nào?" Chu tộc trưởng liếc mắt nhìn những người còn lại, cười nói.
Đám người Vương Trường Quý đều giật mình.
"Không nên không nên, Bộ Phàm còn trẻ quá!”
Người thứ nhất không đồng ý chính là Tôn tộc trưởng, kế tiếp là Lý tộc trưởng, ngay cả Tống tộc trưởng cũng lắc đầu.
"Hài tử Bộ Phàm kia không tồi, nếu chờ thêm vài năm hoặc mười mấy năm nữa cho hắn lên làm thôn trưởng, ta sẽ không có ý kiến." Lý tộc trưởng nói.
"Đúng vậy, tục ngữ nói tuổi trẻ chưa kinh nghiệm, làm việc không chắc chắn, lấy tuổi tác của Bộ Phàm, có làm thôn trưởng được hay không rất khó nói!" Tống tộc trưởng nói.
Trong lòng Vương Trường Quý cũng hiểu được Bộ Phàm còn rất trẻ, có chút không đáng tin cậy.
"Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, nhưng đừng quên Bộ Phàm là thầy lang duy nhất trong thôn, hơn nữa y thuật chỉ hơn chứ không kém Lý lang trung, ta không tin các ngươi chưa từng được đứa trẻ Bộ Phàm kia xem bệnh!"
Chu tộc trưởng ở bên cạnh bưng chén trà, khẽ nhấp nước trà một cái, đâu vào đấy nói.
"Y thuật của Bộ Phàm thì được, nhưng liên quan gì đến làm thôn trưởng?" Tống tộc trưởng vẫn không cảm thấy Bộ Phàm có năng lực làm thôn trưởng.
"Nhưng nếu như Bộ Phàm rời khỏi thôn thì sao?" Chu tộc trưởng hỏi ngược lại.
Thân thể đám người Vương Trường Quý khựng lại.
Đây là có ý gì?
"Các ngươi cũng đã từng còn trẻ, nếu như các ngươi ở cái tuổi như Bộ Phàm thì đều nghĩ cái gì?" Chu tộc trưởng hỏi ngược lại: "Dù sao khi đó ta chỉ muốn rời khỏi thôn, muốn xem trời đất bên ngoài một chút."
Đám người Lý tộc trưởng trầm mặc.
Ai cũng từng còn trẻ, đều từng cuồng vọng.
"Tuy là phụ mẫu đứa trẻ Bộ Phàm kia từ bên ngoài đến, thế nhưng đứa trẻ này lớn lên dưới sự chứng kiến của chúng ta."
"Những năm này, đứa trẻ kia làm bao nhiêu chuyện cho thôn, ta biết mọi người rõ như ban ngày, chỉ cần nhà ai có việc gì phiền toái, đứa trẻ Bộ Phàm kia đều sẽ đi hỗ trợ."