Chương 306: Thụ Tiên Sinh (2)
Sau đó nàng trực tiếp chạy ra khỏi nhà. Nàng muốn đi tìm mẫu thân xinh đẹp.
Thế nhưng nhớ đến trước kia nàng đối xử không tốt với mẫu thân xinh đẹp, nàng lại không dám đi tìm mẫu thân xinh đẹp nữa.
Chỉ có thể ngồi dưới tàng cây hoè ở ngay cửa thôn.
Lúc ấy trời rất tối. Chung quanh đen ngòm, xoè tay không nhìn được năm ngón, còn thường thường nghe thấy những âm thanh cổ quái.
Nàng sợ hãi cuộn mình lại như một quả cầu nhỏ, dần dần tựa vào cây hoè.
Trong đầu lại hiện lên lời mẫu thân xinh đẹp từng nói, cây hoè ở cửa thôn có linh tính, sẽ bảo vệ mọi người.
Tưởng tượng như vậy, ngược lại trong lòng nàng không còn sợ hãi nữa, còn có cảm giác đang được cây hoè bảo vệ.
Cứ như vậy, nàng kể cho cây hoè nghe đủ loại chuyện trước kia.
Cũng từ một lần đó, nàng và Thụ tiên sinh kết tình hữu nghị.
Sau này mẹ nuôi phát hiện ra nàng, còn muốn đưa nàng tới trước mặt mẫu thân xinh đẹp.
Cũng nhờ sự giúp đỡ của mẹ nuôi, nàng rời khỏi phụ thân cặn bã, tới sống cùng mẫu thân xinh đẹp.
Thế nhưng khi đó, dưới nỗ lực tuyên truyền của hai mẫu nữ lão bạch liên, thanh danh của mẫu thân xinh đẹp đã trở nên vô cùng tệ hại, khiến cho những phụ nhân trong thôn luôn miệng chỉ trích mẫu thân xinh đẹp.
Nếu không nhờ ngoại công ngoại bà, có khả năng bọn họ đã đuổi mẫu thân xinh đẹp ra khỏi thôn từ lâu rồi.
Cùng vì chuyện ấy cho nên ngoại công ngoại bà bị người trong thôn kỳ thị.
Nàng vẫn không có bằng hữu. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hài tử trong thôn luôn tới bắt nạt, cười nhạo nàng là nữ nhi của nữ nhân xấu xa.
Nàng không muốn làm cho mẫu thân xinh đẹp thương tâm.
Cho nên sau khi bị người ta bắt nạt, nàng luôn chạy tới cửa thôn, kể hết nỗi oán giận cho Thụ tiên sinh.
Khi đó nàng đã coi Thụ tiên sinh trở thành bằng hữu duy nhất.
Khoảng thời gian sau, nàng và mẫu thân xinh đẹp phải rời khỏi thôn.
Không biết bao nhiêu năm sau, nàng mới có dịp quay lại.
Chỉ là khi đó vị trí của Thụ tiên sinh đã trống rỗng.
Hỏi thăm mới biết, nhiều năm về trước trong một trận mưa to, Thụ tiên sinh liên tục bị sét đánh.
Tới khi mưa ngừng, ở vị trí cây hoè hồi đó chỉ còn lại vài khúc gỗ cháy đen rụng rơi lả tả.
Lúc ấy nàng đã chua xót rất lâu.
…
"Rì rào..."
Một cơn gió thoáng qua, lập tức khiến những phiến lá cây màu xanh biếc bị lắc lư, lay động, một mảnh phiến lá cây rơi xuống.
Nhìn thấy khung cảnh lá cây rụng rơi như hoa tuyết, Tiểu Mãn Bảo bỗng nhiên nở nụ cười, còn phát ra âm thanh "Anh anh".
Thụ tiên sinh! Đây là Thụ tiên sinh chào đón nàng sao?
Nhìn Tiểu Mãn Bảo ở trong lòng vừa cười vừa rối rít kêu lên “Anh anh” với cây hoè, dù Bộ Phàm không rõ ràng lắm rút cuộc Tiểu Mãn Bảo muốn nói cái gì, nhưng hắn vẫn cho rằng đó là một chuyện rất vui vẻ
Đáng tiếc, hắn chỉ có thể nghe được những lời từ trong nội tâm của Tiểu Mãn Bảo, chứ không thể đọc được suy nghĩ trong đầu nàng.
Bằng không, đọc xem tiểu nha đầu này đang muốn cái gì cũng không tồi.
Đại Ny đang đứng bên cạnh, thấy nữ nhi cười vô cùng vui vẻ, cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười theo, trong mắt nàng lộ ra yêu thương nồng đậm.
Sau đó hắn và Đại Ny mang theo Tiểu Mãn Bảo tới xưởng xà phòng một chuyến.
Nhóm phụ nhân xưởng xà phòng vừa thấy Tiểu Mãn Bảo, lập tức đã bao vây xung quanh Đại Ny và Tiểu Mãn Bảo.
"Rất đáng yêu, cho ta ôm một cái!"
"Ta cũng muốn ôm một chút!"
Thấy người chung quanh nhiệt tình như vậy, Đại Ny cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Cứ như vậy, Tiểu Mãn Bảo giống như một khối vàng bị một đám phụ nhân tranh trước tranh sau, thi nhau ôm ấp.
Vẻ mặt Tiểu Mãn Bảo ngây ngốc.
【 Hồi còn nhỏ, ta được hoan nghênh như vậy sao? 】
Phải biết rằng ở trí nhớ kiếp trước của nàng, chẳng có người nào trong thôn thích nàng hết.
Sau này nàng mới biết được nguyên nhân.
Bởi vì nàng là một tiểu cô nương.
Đương nhiên trong chuyện này phải kể đến công lao của lão bạch liên.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy phần nguyên nhân nàng là một tiểu cô nương lớn hơn một chút.
Dù sao nơi này vẫn là một thôn làng bần cùng lạc hậu, đại đa số người đều sống dựa vào trồng trọt.
Mà nam đinh đại diện cho sức lao động trong tương lai.
"Buông nữ nhi ra, để cho ta tới!" Đúng thời điểm đó, Chu Minh Châu kích động lao ra từ trong xưởng.
Những phụ nhân trong xưởng đâu dám giành hài tử với Chu Minh Châu, bọn họ đều cười rồi giao Tiểu Mãn Bảo cho Chu Minh Châu.
"Ai u, tiểu quai quai của ta, hai ngày không thấy lại xinh hơn rồi!" Chu Minh Châu tỏ ra cực kỳ yêu chiều Tiểu Mãn Bảo.
Tiểu Mãn Bảo mở to đôi mắt.
Đột nhiên nàng cảm giác, kiếp này thật sự có ý tứ.
…
Ở trong xưởng xà phòng khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Lúc này một nhà Bộ Phàm mới rời đi, nhóm phụ nhân trong xưởng xua tay cùng nói lời tạm biệt với bọn họ, còn nhắn nhủ Đại Ny lần sau nhất định phải mang Tiểu Mãn Bảo qua đây chơi.
Bộ Phàm và Đại Ny liếc nhau, phu thê đồng thời hiện lên một ý tưởng.
Tại sao có cảm giác khuê nữ này không chỉ thuộc về mình?
Lúc đi ngang qua thư viện, vừa vặn gặp được thư viện tan học, đám học trò thư viện nhìn thấy bọn họ, lại tiếp tục vây xung quanh.
"Tiên sinh, đây là tiểu sư muội sao?"
"Thật đúng là đáng yêu!"
Đám học trò thư viện thi nhau nói.
Thấy một đám học trò của thư viện Bất Phàm, Tiểu Mãn Bảo lại không nhịn được đưa mắt nhìn lên cổng lớn của thư viện.
【 Tại sao tư thục này hơi khác nhỉ? Ta nhớ rõ ở kiếp trước nó đâu có khí khái như vậy, càng không có nhiều học trò tới mức này, chẳng lẽ do thời gian quá dài nên ta nhớ lầm rồi? 】
Kiếp trước, thanh danh của tư thục cũng truyền khắp các thôn mười dặm xung quanh, chỉ khác là nguyên nhân không có liên quan gì tới hắn.
Bởi vì Thiết Đản thúc nhà Lý Nhị gia gia trong thôn đậu tiến sĩ thứ hạng rất cao, vì vậy mới khiến cho những dân chúng của các thôn mười dặm xung quanh nghĩ muốn vỡ cả đầu cũng muốn cho hài tử nhà mình đi vào tư thục đọc sách.
Lúc ấy phụ thân cặn bã đã mò được không ít ưu đãi.
【 Chẳng những cặn bã, còn dối trá, vô sỉ, ra vẻ đứng đắn 】