Chương 307: Được Hoan Nghênh Như Vậy
Vẻ mặt Bộ Phàm ngây ngốc.
Tại sao đang yên đang lành, Tiểu Mãn Bảo lại mắng hắn vô sỉ dối trá?
"Tiên sinh, bao lâu nữa ngươi mới quay lại thư viện dạy học?"
"Đúng vậy, tiên sinh, từ khi ngươi không ở thư viện, chúng ta cảm giác học tập chậm hơn trước kia rất nhiều!"
Trong lúc nhất thời, một đám học trò mở to đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Bọn họ cũng không biết vì sao, chỉ là cảm giác thời điểm tiên sinh có mặt, bọn họ học cái gì cũng rất nhanh.
"Phu quân, nếu học trò đều hy vọng chàng trở lại thư viện dạy học, vậy chàng trở về đi, để một mình ta chăm sóc Tiểu Mãn Bảo cũng được!" Đại Ny cười nói.
"Vẫn là sư nương tốt nhất!" Một đám học trò lập tức hoan hô nhảy nhót.
Bọn họ biết tiên sinh cực kỳ nghe lời sư nương, nếu sư nương đã nói như vậy, khẳng định tiên sinh sẽ không chối từ.
"Được rồi, ngày mốt ta trở về thư viện dạy học!"
Bộ Phàm cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, nhận lời với chúng.
Chuyện này khiến cho đám học trò rất kích động.
…
Sau đó một nhà Bộ Phàm lại nói lời từ biệt với đám học trò thư viện, và đi về hướng Lý gia.
"Không nghĩ tới chàng lại được những học trò hoan nghênh như vậy!"
Đại Ny khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những học trò bình thường vẫn trầm ổn, thành thục trong thư viện, trở nênkích động như vậy.
"Cũng tàm tạm?" Bộ Phàm không cho là đúng.
【 Có cái gì mà đắc ý chứ? 】
【 Tư thục đó là do mẹ nuôi bỏ tiền ra xây dựng, nhưng cuối cùng tên phụ thân vô sỉ lại lấy tên mình đặt cho tên tư thục, còn nói cái gì mà hy vọng những học trò trong tư thục trở nên bất phàm 】
【 Tên thối tha, không biết xấu hổ! 】
Chu Minh Châu xây dựng tư thục?
Bộ Phàm cảm thấy dường như hắn nên giải thích chuyện này một chút.
Trước khi Chu Minh Châu xuyên qua, hắn đã xây dựng xong tu thục rồi.
Nhưng mà ngẫm lại vẫn nên quên đi.
Dù sao ở kiếp trước của Tiểu Mãn Bảo, hắn cũng làm rõ được rút cuộc là ai đúng ai sai.
【 Nhưng mà phụ thân cặn bã ở kiếp trước cũng có dạy học ở thư viện, nhưng đâu được hoan nghênh tới mức này? 】
Tiểu Mãn Bảo mơ hồ.
Kiếp trước, dù phụ thân cặn bã cũng là tiên sinh dạy học trong tư thục, nhưng không được người ta sùng kính tôn trọng như kiếp này.
Hơn nữa, bình thường phụ thân cặn bã cũng rất ít tới tư thục dạy học.
Dù sao với năng lực của phụ thân cặn bã, bảo hắn dạy hài tử học vỡ lòng cũng được, bảo hắn dạy đám học trò đã khai mở thì không xong.
Cũng có thể, ở kiếp trước, phụ thân cặn bã từng được đám học trò tư thục kính yêu, chỉ là nàng không nhớ rõ thôi.
Phải biết rằng trong ký ức trước kia, nàng chỉ nhớ rõ những chuyện từ lúc nàng được bốn năm tuổi trở về sau thôi.
Hơn nữa, phần lớn đều không nhớ rõ ràng chi tiết, động tới chỉ xuất hiện một chút ấn tượng mơ hồ.
Còn những ký ức trước khi bốn, năm tuổi, nàng không tài nào nhớ được nữa.
【 Quên đi, không nhớ cũng chẳng quan trọng, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải mau mau lớn lên! 】
Bộ Phàm lắc đầu.
Tiểu nha đầu này đúng là vô tâm.
Chẳng lẽ nàng chưa từng hoài nghi tình huống kiếp này quá khác biệt so với kiếp trước của nàng?
…
Đi vào Lý gia.
Lý phụ và Lý Triệu Thị vừa thấy Tiểu Mãn Bảo đến, miệng đã cười không khép lại được. Hai người vội vàng đưa bọn họ vào trong nhà.
Lý Triệu Thị lại ôm Tiểu Mãn Bảo vào trong ngực, Lý phụ đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn.
Tiểu Mãn Bảo giả vờ đáng yêu cười với hai người một cái, còn phát ra âm thanh “Anh anh” cực kỳ dễ thương nữa, khiến cho hai người Lý phụ bị nàng chọc cười niềm vui đầy mặt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Đại Ny đã bị Lý Triệu Thị kéo vào trong phòng, chỉ còn lại hai người Bộ Phàm và Lý phụ ngồi ở đó nói chuyện câu được câu chăng.
"Tỷ phu, tại sao huynh tới đây một mình? Tỷ của ta với Tiểu Mãn Bảo đâu?"
Lại đúng lúc ấy, Tiểu Ny từ thư viện trở về, vừa thấy hắn đến hai mắt nàng đã sáng ngời, vội vàng hỏi.
"Hai người đó cũng tới mà, tỷ của muội và Tiểu Mãn Bảo đang ở trong phòng." Bộ Phàm cười gật đầu.
"Ta qua đó nhìn họ trước!" Tiểu Ny lập tức chạy vào buồng trong.
"Tại sao tính tình của nha đầu kia vẫn cứ hấp tấp như vậy? Chẳng học tập được ba tỷ tỷ của mình chút nào.” Lý phụ bất đắc dĩ thở dài.
"Phụ thân, ta thấy tính tình của Tiểu Ny cũng không tệ!" Bộ Phàm cười nói.
"Ở nhà còn đỡ, ta chỉ lo về sau gả cho người, người nhà bọn họ làm sao có thể nhân nhượng như chúng ta!"
Lý phụ cảm thán. Hai năm gần đây, hắn lo lắng đến đau cả đầu về chuyện của tiểu khuê nữ.
Bộ Phàm biết chuyện này không tới lượt con rể như hắn xen vào nên lại im lặng.
…
Bên trong phòng.
"Gần đây, ngươi và con rể thế nào?"
Lý Triệu Thị ôm Tiểu Mãn Bảo, kéo Đại Ny qua một bên ngồi xuống rồi mới hạ giọng hỏi.
"Thế nào là thế nào?" Đại Ny có chút không phản ứng kịp.
Lý Triệu Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng nói vài câu ở bên tai Đại Ny, nhất thời khiến cho mặt Đại Ny đỏ bừng.
【 Tại sao mặt mẫu thân xinh đẹp lại đỏ như vậy? Rốt cuộc ngoại bà đã nói gì với mẫu thân xinh đẹp? 】
Ánh mắt Tiểu Mãn Bảo lóe ra quang mang sáng ngời.
"Nương, ta vừa mới sinh Tiểu Mãn Bảo, đâu có nhanh như vậy!" Vẻ mặt Đại Ny đầy bất đắc dĩ nói.
"Sao lại không nhanh? Năm đó sau khi sinh ngươi, năm thứ hai đã sinh nhị muội của ngươi rồi!" Lý Triệu Thị bày ra bộ dáng cực kỳ chắc chắn nói.
【 Nhanh như vậy? 】
Tiểu Mãn Bảo trừng lớn hai mắt.
"Nhưng ta và ngươi đâu có giống nhau!" Đại Ny bất đắc dĩ lắc đầu.
"Không giống ở điểm nào?" Lý Triệu Thị hỏi ngược lại.
Đại Ny bị hỏi, nhất thời đúng là không biết nên nói như thế nào mới đúng.
"Ngươi hỏi Tiểu Mãn Bảo một chút, xem nàng có thích đệ đệ không?"
Lý Triệu Thị nhìn về phía Tiểu Mãn Bảo trong lòng, hỏi: "Thích phải không? Tiểu Mãn Bảo, mau nói nương sinh đệ đệ đi!"
【 Ta không cần! Ta không cần đệ đệ do mẫu thân xinh đẹp và phụ thân cặn bã sinh! 】
Tiểu Mãn Bảo muốn lắc đầu.
Nhưng nàng phát hiện bây giờ nàng vẫn chưa thực hiện được những động tác dao động có biên độ như vậy, nhất thời chỉ có thể phát ra âm thanh "Anh anh" để kháng nghị.