Chương 308: Sư Huynh Đầu Trọc? (1)
"Ngươi nhìn xem, Tiểu Mãn Bảo cũng muốn có đệ đệ!" Lý Triệu Thị nghiêm trang nói.
【 Ngoại bà, ngươi hiểu lầm rồi, ta nói không muốn có đệ đệ! 】
Tiểu Mãn Bảo vẫn kháng nghị.
Thế nhưng trong mắt Lý Triệu Thị và Đại Ny, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Mãn Bảo đang lay động, còn rất đáng yêu kêu lên vài tiếng "Anh anh".
"Ngươi xem, vừa nói tới đệ đệ, Tiểu Mãn Bảo chỉ hận không thể đứng lên!" Lý Triệu Thị cười nói.
Tiểu Mãn Bảo: "..."
Thôi, nàng vẫn nên thành thật nằm yên một chỗ đi.
…
"Nương, Tiểu Mãn Bảo đâu?" Lại đúng lúc đó, Tiểu Ny kích động từ bên ngoài vọt vào.
"Cho ta ôm một cái!"
Vừa thấy Tiểu Mãn Bảo trong lòng Lý Triệu Thị, Tiểu Ny đã đưa tay ra muốn ôm nàng, nhưng lại bị Lý Triệu Thị đẩy tay ra.
"Nhìn coi, tay ngươi bẩn như vậy, làm sao ôm nàng được? Nếu muốn ôm hài tử, phải đi rửa tay đi!" Lý Triệu Thị tức giận nói.
"Không sao mà, ta mới rửa tay xong mới trở về đó!"
Tiểu Ny tay mắt lanh lẹ, lập tức thò tay ra ôm lấy Tiểu Mãn Bảo trong lòng Lý Triệu Thị.
"Tiểu Mãn Bảo, có nhớ tiểu di hay không?"
【 Có nhớ! Mỗi ngày đều nhớ! Lúc nào cũng nhớ! 】
"Ai u, các ngươi xem, vừa thấy ta đến, Tiểu Mãn Bảo đã nở nụ cười!"
Tiểu Ny lập tức vui sướng rúc đầu vào hôn lên cổ Tiểu Mãn Bảo, khiến cho Tiểu Mãn Bảo cũng phát ra âm thanh cười "khanh khách".
"Ngươi đã thích hài tử như vậy, thế thì nhanh nhanh gả ra ngoài đi, lúc đó muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu!" Lý Triệu Thị trắng mắt liếc tiểu khuê nữ của mình một cái.
"Chuyện đó làm sao mà nhanh được!" Tiểu Ny vừa cười vừa phản bác.
Lý Triệu Thị biết có nói cũng chẳng thay đổi được tiểu khuê nữ, nên cũng lười tranh cãi với nàng.
"Đúng rồi, tỷ, vừa rồi tỷ và nương ở trong phòng nói chuyện gì vậy?" Tiểu Ny hiếu kỳ nói.
"Không có gì!" Đại Ny làm sao có thể nói ra chuyện sinh thêm hài tử chứ.
Dù sao hiện giờ Tiểu Ny vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ.
"Chẳng cần tỷ đáp, ta cũng đoán ra được. Có phải nương lại thúc giục tỷ sinh thêm hài tử không?" Tiểu Ny bày ra bộ dáng ta đã hiểu thấu rồi.
"Làm sao muội biết?" Đại Ny nao nao.
"Có gì ta không biết? Nương cũng thật là, đại tỷ vừa sinh Tiểu Mãn Bảo chưa được bao lâu, đã gấp gáp muốn đại tỷ sinh thêm nhi tử!" Tiểu Ny cảm thấy không còn gì để nói.
"Ngươi vẫn là một hài tử thì biết cái gì!" Lý Triệu Thị nói.
"Ta không hiểu. Nhưng ta biết tỷ phu đâu cần người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, đâu cần nhi tử, hơn nữa ta cảm thấy Tiểu Mãn Bảo không tồi!" Tiểu Ny nhìn về phía Tiểu Mãn Bảo trong lòng, hỏi: "Đúng không nào, Tiểu Mãn Bảo?"
【 Đúng vậy, đúng vậy, tiểu di nói đúng, đâu cần sinh thêm nhi tử nữa! 】
"Mấy lời như vậy ngươi cũng dám nói, không sợ bị quan phủ bắt đi sao?"
Lý Triệu Thị cảm thấy thật bất đắc dĩ, tiểu khuê nữ này đúng là càng ngày càng to gan lớn mật, mấy lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra.
"Nơi này chỉ có nương và đại tỷ, chỉ cần không ai nói ra ngoài, ta sẽ không bị bắt đi. Nương, ngươi sẽ không đi mật báo chứ?" Tiểu Ny vui cười nói.
"Ta không thèm mật báo!" Lý Triệu Thị tức giận nói.
"Ta biết mà, nương hiểu ta nhất!" Tiểu Ny tự đắc nói.
Lý Triệu Thị cảm thấy mình chẳng còn cách nào để dạy bảo tiểu khuê nữ này.
Rõ ràng vừa nãy bà đã bị tiểu khuê nữ chọc giận muốn phát điên lên, nhưng sau khi tiểu khuê nữ nịnh nọt một chút lại làm bà thấy vui vẻ mà quên hết bực bội trong lòng.
"Tuy tỷ phu ngươi không có ngôi vị Hoàng đế, nhưng tỷ phu ngươi chính là thôn trưởng thôn chúng ta!"
"Nương, thôn chúng ta chọn thôn trưởng là tuyển người có tài có đức nha, chúng ta đâu có áp dụng theo chế độ thế tập, phụ thân truyền hài tử nối?" Tiểu Ny sửa lại cho đúng nói.
"Nhìn ngươi xem, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm thôn trưởng?" Lý Triệu Thị nói.
"Cũng có thể suy xét một chút!" Tiểu Ny hơi có hứng thú nói.
"Chỉ dựa vào ngươi? Chẳng lẽ ta còn không rõ ngươi được mấy cân mấy lạng!" Lý Triệu Thị lộ ra vẻ mặt không tin.
"Nương, làm gì có mẫu thân nào hạ thấp khuê nữ nhà mình như vậy!" Tiểu Ny kháng nghị nói.
"Vậy có khuê nữ nào ngang bướng như ngươi không?" Lý Triệu Thị nói.
Đại Ny chỉ ngồi một bên khẽ cười không nói.
Tiểu Mãn Bảo cũng cười theo.
Ở kiếp trước, không cần biết tình huống mỗi ngày của mẫu nữ bọn họ tồi tệ tới mức nào, chỉ biết ngoại bà và tiểu di vĩnh viễn đều nở nụ cười an ủi bọn họ.
…
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, nháy mắt một cái đã trôi qua nửa tháng.
Bộ Phàm tới thư viện dạy học, Tiểu Lục Nhân ở trong phòng tu luyện.
Còn Đại Ny ôm Tiểu Mãn Bảo ngồi trên ghế trúc dưới gốc cây đào, Tiểu Mãn Bảo tỏ ra cực kỳ hưởng thụ ngủ say trong bụng Đại Ny.
Nhưng đúng lúc ấy, Đại Ny cảm thấy Ngọc Truỵ trước ngực nóng lên, nàng lập tức nhíu mày ngồi dậy.
【 Mẫu thân xinh đẹp, làm sao vậy? 】Tiểu Mãn Bảo chớp đôi mắt.
Nhưng đột nhiên mái tóc dài đen như mực của Đại Ny khẽ lay động, đôi mắt đẹp cũng trở nên lạnh lùng như nước, mang tới cho người ta cảm giác kháng cự người từ ngàn dặm.
Tiểu Mãn Bảo cũng nhìn tới ngây người.
Đây mới là bộ dáng chân chính của mẫu thân xinh đẹp.
"Hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ?" Đại Ny nhẹ giọng nói, rồi hướng mắt nhìn xa xa.
【 Tu sĩ Nguyên Anh? Chẳng lẽ có tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua nơi này, thế nhưng vì sao mẫu thân xinh đẹp lại tỏ ra khẩn trương như vậy? 】
Tiểu Mãn Bảo nghi hoặc.
"Tiểu Mãn Bảo, ngươi ở nơi này, mẫu thân đi một chút rất nhanh sẽ quay về!"
Tiểu Lục Nhân đang ở trong phòng tu luyện, không tiện gọi hắn, vì vậy Đại Ny đành phải đặt Tiểu Mãn Bảo ở trong xe đẩy.
【 Không được! 】
Đại Ny vừa đặt Tiểu Mãn Bảo vào trong xe đẩy, Tiểu Mãn Bảo đã oà lên khóc.
Đại Ny kỳ quái.
Từ khi sinh ra đến giờ, Tiểu Mãn Bảo vẫn luôn ngoan ngoãn, làm người khác an tâm, tại sao lần này lại cáu gắt?
Có điều, nhìn tình huống lần này, cũng chỉ có thể mang Tiểu Mãn Bảo theo.
Thời gian không đợi người.
Đại Ny cũng không nghĩ nhiều, phẩy tay áo một cái, trong nháy mắt quần áo mộc mạc trên người nàng đã hóa thành bộ đồ trắng như tuyết. Sau đó thân hình nàng bay lên không trung, nhanh chóng lao về hướng chân trời.