Chương 316: Luyện Đan (1)
Hơn nữa tuỳ tiện buông tha cho như vậy, không giống phong cách của hệ thống nha.
Lời người xưa nói đúng chỉ cần cố gắng hết sức, gậy sắt cũng có thể mài thành châm.
Chỉ có tinh thần vĩnh viễn không chịu từ bỏ, mới có thể nhìn ánh sáng bình minh.
Cũng không phải Bộ Phàm có lòng tốt muốn an ủi hệ thống một chút.
Chỉ là hắn rất sợ hệ thống xuất hiện trục trặc.
Dù sao hiện giờ hắn vẫn còn quá yếu, vẫn cần hệ thống hỗ trợ.
【 Thưởng cho: 500 điểm kinh nghiệm 】
Á… Được rồi. Xem ra không có vấn đề gì.
…
"Đúng rồi!" Hàn Cương dường như nghĩ tới cái gì, không khỏi kinh hô một tiếng.
"Làm sao vậy?" Bộ Phàm lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Hàn Cương cười nhạt một tiếng, lập tức nhẹ nhàng vỗ vào giữa eo lưng.
Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, đột nhiên trên tay hắn xuất hiện một quyển sách cổ ố vàng.
"Đạo hữu, đây là một quyển đan thư ta ngẫu nhiên đạt được từ trong Trụy Tiên cốc, nhưng đan thư này hơi có chút khác biệt!" Hàn Cương cười khổ nói.
"Khác biệt?" Bộ Phàm nghi hoặc.
"Đạo hữu xem một chút là biết!"
Hàn Cương đưa bản sách cổ ố vàng trên tay cho Bộ Phàm.
Bộ Phàm tiếp nhận sách cổ.
Trên bìa sách cổ viết bốn chữ《 Vô Tự Đan Thư 》
Thế nhưng khi mở ra xem, đúng là trên trang sách không có một chữ nào.
"Đúng là Vô Tự Đan Thư! ?"
Bộ Phàm không khỏi nở nụ cười, thế nhưng trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh.
【 Vô Tự Đan Thư: phương pháp luyện đan vô thượng thời thượng cổ, chỉ có người tu luyện ba cuốn thiên thư tâm pháp có thể đọc được chữ trong cuốn sách này】
【 Có học tập hay không? 】
Bộ Phàm lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Không cần tu luyện ba cuốn thiên thư gì đó cũng có thể học tập được đan thư này?
Hệ thống cũng quá siêu đi.
Hơn nữa đan thư này lại đúng là thứ hắn đang cần.
Giờ phút này, ánh mắt Bộ Phàm nhìn Hàn Cương cũng phát sinh thay đổi.
Người này quả thực là thiện tài đồng tử nha.
Hắn cần cái gì đối phương lập tức mang tới thứ đó.
Cũng may giờ phút này trên mặt hắn vẫn còn lớp mặt nạ, Hàn Cương lại không chú ý tới vẻ mặt Bộ Phàm, bằng không đối phương sẽ cảm nhận thấy đang bị người nào đó nhìn chằm chằm đầy hưng phấn.
"Hàn mỗ đã thử qua rất nhiều phương pháp cũng không tìm ra cách nào để đọc được nội dung bên trong, nếu đạo hữu cần vậy ta tặng cuốn đan thư này cho đạo hữu."
Đối với Hàn Cương, dù thấy được nội dung bên trong đan thư, thì những nội dung đó cũng chẳng mang lại tác dụng gì lớn.
Dù sao luyện đan vẫn cực kỳ hao phí thời gian và tiền tài.
Cùng với chuyện đặt nó trên người chẳng mang lại tác dụng gì, Hàn Cương cảm thấy chẳng bằng coi như một ân tình đưa cho vị Vương đạo hữu này.
"Đan thư này có chút tác dụng với ta, ta rất vui lòng nhận lấy, nhưng ta cũng không thể chiếm lợi từ ngươi được!"
Bộ Phàm lắc đầu, lập tức mang một kiện cực phẩm pháp bảo Hồng Mông Kiếm cùng với một kiện cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự Huyền Thiên Tàm Ti Giáp từ trong thanh vật phẩm ra.
"Hai kiện vật phẩm này coi như ta trao đổi bản đan thư này với đạo hữu!"
Hàn Cương nhìn tới ngây người.
Cực phẩm pháp bảo còn chưa khiến hắn kinh ngạc tới vậy, nhưng kiện cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự kia, đã khiến hắn ngây ngẩn cả người rồi.
Trên thực tế Hoá Thần kỳ bình thường cũng chưa chắc đã có được một kiện linh bảo phổ thông.
Thế nhưng giờ phút này, vị Vương đạo hữu trước mắt hắn lại mang một kiện cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự cho hắn.
"Thứ này quá quý trọng, ta không thể thu được!"
Hàn Cương vội vàng từ chối, trong lòng hắn vừa kính nể vừa có chút xúc động.
Dù sao ngay cả tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng sẽ đỏ mắt khi thấy kiện cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự kia.
Mà Vương đạo hữu này lại có thể đem linh bảo quý trọng như vậy lấy ra cho hắn, hành động này cũng cho thấy đối phương cực kỳ tín nhiệm hắn.
"Hàn đạo hữu, ngươi đừng khách khí, trong mắt ta giá trị của cuốn Vô Tự Đan Thư này hơn xa hai kiện pháp khí trên!"
Những lời Bộ Phàm vừa nói đều là sự thật.
Chưa nói tới chuyện Vô Tự Đan Thư kia là thứ hắn đang cực kỳ cần có, chỉ nhắc tới phần giới thiệu kia thôi, cũng đủ để biết Vô Tự Đan Thư kia là thứ tốt.
Hắn không muốn chiếm lợi của Hàn Cương, thậm chí hắn cảm thấy dùng cực phẩm linh bảo trao đổi với Hàn Cương ngược lại hắn còn là người kiếm lời.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, hiện giờ hắn đều dùng thông thiên linh bảo.
Nói trắng ra những cực phẩm linh bảo này đều là trang bị bị hắn đào thải đi.
…
Hai người nhường qua nhường lại một phen.
Cuối cùng vẫn là Bộ Phàm để Hàn Cương giúp hắn thu thập một ít hạt giống linh thảo và đan phương, lúc đó Hàn Cương mới sảng khoái nhận lấy hai kiện pháp khí.
"Chờ sau khi Hàn mỗ thu thập đủ hạt giống linh thảo lại đưa tới cho đạo hữu!"
"Vậy làm phiền đạo hữu!" Bộ Phàm cười nói.
"Đừng khách khí, nếu không còn việc gì nữa vậy Hàn mỗ đi trước!"
Hàn Cương ôm quyền, sau khi từ biệt một tiếng, hắn lập tức xoay người hóa thành một đạo trường hồng bắn nhanh đi.
Đợi cho tới khi Hàn Cương biến mất ở phía chân trời.
Lúc ấy Bộ Phàm mới có thời gian học tập《 Vô Tự Đan Thư 》.
Sau khi hắn lựa chọn học tập, nhất thời《 Vô Tự Đan Thư 》hóa thành một đạo bạch quang tan biến mất.
Ngay sau đó, vô số văn tự hình tượng lập tức dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn.
"Đạo luyện đan tinh tế, kỳ diệu vô cùng, vạn vật thiên hạ đều có thể luyện đan..."
Bộ Phàm hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
Nhìn nội dung của Vô Tự Đan Thư này, hắn mới biết thế nào được gọi là điên cuồng.
Dựa theo cách nói bên trên.
Những người phải dựa trên đan phương mới luyện được thành đan, chỉ là những người mới mò mẫm tới bước đầu tiên mà thôi, không được coi là có bản lĩnh.
Mà luyện đan sư chân chính có bản lĩnh lớn, chính là những người dùng hoa dại cỏ dại ven đường cũng có thể luyện thành tiên đan.
Nếu không phải bên trong Vô Tự Đan Thư có trình bày khái niệm tương sinh tương khắc của thảo mộc, cùng với đạo lý phương pháp nhằm luyện ra được những đan dược mình đang suy nghĩ, có khi hắn cũng hoài nghi Vô Tự Đan Thư này đang khoác lác.