Chương 325: Sinh Ra Hoài Nghi (2)
Chỉ là hiện giờ lão bạch liên còn chưa xuất hiện, bản tính của phụ thân cặn bã cũng sẽ không lộ ra.
Cho nên kế hoạch hôm nay của nàng chỉ có một chữ chờ.
Cũng may.
Trong hai năm này, nàng không hề lãng phí chút thời gian nào, luôn quét độ hảo cảm ở trước mặt các hương thân trong thôn.
Các thúc thúc bá bá thẩm thẩm trong thôn đều nói nàng là hài tử ngoan.
Một đám hài tử trong thôn đều nghe lời nàng.
Về sau, hai mẫu nữ lão bạch liên và phụ thân cặn bã sẽ không dễ dàng hắt bát nước bẩn lên người mẫu thân xinh đẹp như kiếp trước nữa.
Tiểu Mãn Bảo không khỏi vui vẻ ngân nga một khúc hát không biết tên.
"Thậm chí ta còn không phải lốp dự phòng, nhưng lại bao dung để ngươi tiếp tục làm càn, lần này ta nhất định sẽ khóc một mình không nhớ tới ngươi nữa..."
…
"Tiểu Mãn Bảo, ngươi hát cái gì vậy, nghe rất thú vị!"
Đúng lúc đó, một nam tử trung niên mặc quan phục cười cười rồi đi tới.
"Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết nhũ danh của ta?"
Tiểu Mãn Bảo chú ý tới nam tử trung niên mặc quan phục trước mắt, nghi hoặc nói.
"Ta tên là Phương Thành, có quen biết với Bộ tiên sinh!" Phương Thành nho nhã cười.
Phương Thành?
Không phải là huyện lệnh La Dương huyện sao?
"Ngươi rất thân với phụ thân ta?"
Tiểu Mãn Bảo có chút nghi hoặc, tại sao phụ thân cặn bã lại quen biết huyện lệnh.
"Gặp mặt vài lần!" Phương Thành cười nói.
Chỉ là gặp mặt vài lần, cũng không tính là rất quen thuộc.
"Hoá ra là Phương bá bá, vừa rồi ta hát bài không phải là lốp dự phòng, do mẹ nuôi ta dạy!"
Tiểu Mãn Bảo lập tức chớp đôi mắt to, dùng ngữ khí cực kỳ đáng yêu nói.
Đây là lần đầu tiên Phương Thành nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy.
Đúng một khoảnh khắc này, đột nhiên hắn có loại xúc động muốn sinh nữ nhi.
"Không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn phải trở về ăn cơm, Tiểu Bạch, chúng ta đi!"
Không đợi Phương Thành lấy lại tinh thần, Tiểu Mãn Bảo đã cưỡi tiểu bạch lư dần dần đi xa.
"Quả nhiên là một tiểu cô nương rất thông minh đáng yêu."
Phương Thành cười nhạt, cũng không để ý đến thái độ của Tiểu Mãn Bảo với hắn, sau đó xoay người trở lại đội ngũ báo tin vui.
…
Tiểu Mãn Bảo đâu có đi về nhà.
Nàng cưỡi tiểu bạch lư đi tới cửa thôn, dừng lại dưới tàng cây hòe.
"Thụ tiên sinh, ta tới đây gặp ngươi!"
Tiểu Mãn Bảo nhảy từ trên lưng tiểu bạch lư xuống dưới, thân hình khoẻ khoắn đi tới trước mặt cây hoè, dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên thân cây.
"Thụ tiên sinh, ngươi yên tâm, chờ sau khi tu vi của ta đủ sẽ giúp ngươi khai linh trí, cho ngươi bước lên con đường tu hành!"
Sau khi nói chuyện một hồi lâu với cây hoè, lúc này Tiểu Mãn Bảo mới cảm thấy mỹ mãn, lại cưỡi tiểu bạch lư trở về.
Ngay khi Tiểu Mãn Bảo vừa đi xa.
"Tiểu sư muội thật đáng yêu."
Một thân ảnh thản nhiên dần dần xuất hiện, nhìn theo phương hướng Tiểu Mãn Bảo đi xa khẽ cười nói.
Một lát sau, đạo thân ảnh này lại biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
…
Mà lúc này, dưới gốc cây đào, Bộ Phàm đang nằm trên ghế trúc nhàn nhã đọc sách.
Kỳ thật hắn chỉ giả bộ cho người ta nhìn mà thôi, mục tiêu chân chính của hắn là che giấu hành động quét tin tức hảo hữu.
【 Đệ tử Tề Thạch của ngươi bị một tu sĩ Hóa Thần đánh trọng thương, cuối cùng rơi xuống đáy cốc vực sâu 】
【 Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi huy kiếm lần thứ một tỷ, lĩnh ngộ chân ý kiếm đạo 】
【 Hảo hữu Xích Diễm Yêu Thánh của ngươi lĩnh ngộ Tòng Tâm Chi Đạo 】
【 Hảo hữu Hàn Cương của ngươi dùng cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự gặp phải tu sĩ tập kích 】
Nhìn thấy tin tức hảo hữu đầu tiên.
Bộ Phàm vội vàng lật xem thanh hảo hữu, khi thấy hình cái đầu Tề Thạch vẫn còn màu sắc, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Tại sao hắn cứ có cảm giác Tề Thạch đang rập khuôn theo Hàn Cương nhỉ?
Mỗi lần nếu không bị tập kích thì chính là bị đuổi giết.
Hiện tại thì hay rồi, rõ ràng bị đánh thành trọng thương, còn rơi vào một nơi không biết tên.
Nhưng Tống Tiểu Xuân đã huy kiếm tới lần thứ một tỷ.
Nghị lực này thật sự không thể chê được.
Còn Xích Diễm Yêu Thánh lĩnh ngộ Tòng Tâm Chi Đạo, đây là cái quỷ gì? Trong ba ngàn đại đạo có đạo này ư?
Còn Hàn Cương bị người tập kích chỉ vì một kiện linh bảo.
Chẳng lẽ lại là kiện cực phẩm linh bảo loại hình phòng ngự lần trước hắn đưa cho Hàn Cương?
Bộ Phàm cảm thấy… khả năng này không lớn.
Chắc do vận khí của Hàn Cương kém thôi.
…
"Ta đã trở về!"
Đúng lúc đó, Tiểu Mãn Bảo cưỡi tiểu bạch lư đã trở lại.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bộ Phàm đang đọc sách.
【 Kiếp này, phụ thân cặn bã đặc biệt thích đọc sách, chẳng trách người trong thư viện lại tôn kính với hắn như vậy 】
【 Nhưng mà đa phần người trượng nghĩa đều là người bình thường làm những nghề thấp kém, trong khi người đọc sách lại hay phụ lòng 】
Nghe Tiểu Mãn Bảo mắng chửi một trận, Bộ Phàm cười nhạt: "Vào trong thôn chơi vui không?"
"Rất vui, trong thôn rất náo nhiệt, quá trời người đều đuổi theo đằng sau đội ngũ báo tin vui kia!"
Tiểu Mãn Bảo chớp đôi mắt to trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn, rất tương xứng với âm thanh vừa non nớt vừa đáng yêu kia, quả thực dễ thương đến cực điểm.
Nếu không phải có thể nghe được tiếng lòng của Tiểu Mãn Bảo, ai có thể tin tưởng được trong bụng khuê nữ đáng yêu của hắn chứa đầy ý nghĩ xấu xa chứ?
"Thật ư? Thế tại sao ngươi trở về nhanh như vậy?"
Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Mãn Bảo.
"Phụ thân, chớ có sờ đầu ta, mẹ nuôi nói, sờ đầu nhiều sẽ ngốc!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mãn Bảo thật ngây thơ hồn nhiên, âm thanh đáng yêu nói.