Chương 4: Phiền Muộn Của Thôn Trưởng
Bộ Phàm không nhìn hai ánh mắt hận thù, cười sờ lên đầu Đại Ny, hắn cũng không phải là thiếu niên không hiểu gì cả, đâu phải không nhìn ra tâm tư của Đại Ny.
"Hừ, thật sự là ngu ngốc, có cơ hội làm Tiên nhân không làm cam nguyện làm tên nghèo đào đất." Lúc này, một giọng nói không đúng lúc truyền đến.
Nghe xong giọng nói này, Bộ Phàm không cần hỏi cũng biết là ai.
"Ta thấy ngươi đang ngứa da."
Bộ Phàm nhếch miệng lên một vòng ý cười.
Nụ cười này lập tức dọa Tống tiểu bàn tử trào phúng, hắn sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, phải biết hắn bị tiểu tử Bộ Phàm này đánh cho sợ.
Người khác thấy hắn đều tránh ra rất xa, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có tiểu tử Bộ Phàm này gặp hắn một lần liền đánh hắn một lần.
Vấn đề là, hắn tìm vài người khá hơn đều không phải là đối thủ của tiểu tử Bộ Phàm này.
"Tiểu tử, ngươi có cái gì đắc ý chứ, chờ sau khi ta trở thành Tiên nhân, ta dùng một tay liền có thể bóp chết ngươi, tin hay không?" Đừng nhìn Tống tiểu bàn tử nói chuyện hung ác nhưng cặp chân kia đang run rẩy.
"Vậy ta chờ ngươi!"
Bộ Phàm tự nhủ trong lòng: "Chỉ sợ không có ngày đó."
Sau đó Đại Ny và Tống Tiểu Xuân và với phụ mẫu họ không nỡ từ biệt, liền bị Diệp trưởng lão tế ra phi hành pháp bảo mang đi.
Nhìn phi thuyền xa xa, trong mắt Bộ Phàm lóe lên một tia vẻ hâm mộ.
Cũng không biết lúc nào hắn mới có thể nắm giữ phi hành pháp bảo thuộc về mình.
Xem ra phải nắm chắc làm nhiệm vụ.
"Tiên nhân đã đi rồi, bây giờ hối hận cũng vô dụng." Vương Trường Quý nhìn ra vẻ hâm mộ trong mắt Bộ Phàm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ta nghĩ không hiểu, có bao nhiêu người muốn bái nhập tiên môn đều không có cơ hội, ngươi có thể bái nhập, lại từ chối."
Bộ Phàm cười nhạt một tiếng nhưng cũng không giải thích gì, hắn biết thôn trưởng nói như vậy cũng là vì tốt cho hắn, nhưng yến tước sao biết chí của hồng hộc.
Vương Trường Quý thở dài: "Ta nghe vị Diệp trưởng lão kia nói, bởi vì thu Đại Ny với tiểu tử Tống gia, sau này Thiên Huyền môn sẽ không đến thôn chúng ta thu đồ đệ nữa."
Đối với việc tại sao Thiên Huyền môn tới Ca Lạp thôn - một cái tiểu sơn thôn vắng vẻ này thu đồ, Bộ Phàm cũng hiểu.
Hình như là vì trong Thiên Huyền môn có một vị trưởng lão xuất thân từ Ca Lạp thôn, bởi vì vị trưởng lão kia tọa hóa, không có đời sau kế thừa y bát của hắn, chưởng môn Thiên Huyền môn nhớ hắn làm ra không ít cống hiến cho Thiên Huyền môn, liền để đệ tử trong môn đi đến Ca Lạp thôn thu đồ đệ mấy năm qua.
Bây giờ tìm được, sau này tất nhiên sẽ không tới thu đồ đệ nữa.
"Sau này tiểu tử ngươi sẽ hối hận." Vương Trường Quý tức giận trừng Bộ Phàm một cái.
Hối hận?
Chỉ sợ cả một đời cũng sẽ không.
"Thôn trưởng, đừng nói chuyện này nữa, ta nghe nói gần đây thôn trưởng với thẩm xảy ra chuyện không vui, bị thẩm kéo lấy lỗ tai đuổi ra phòng?" Bộ Phàm cười hì hì nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt Vương Trường Quý trong nháy mắt trở nên không tốt: "Ngươi hỏi thăm linh tinh cái gì, cảm tình của ta với thẩm ngươi vẫn rất tốt đấy!"
"Cái này ta hiểu!" Bộ Phàm nhíu mày, hạ giọng nói: "Tục ngữ nói, muốn chinh phục một vị phu nhân thì phải để nàng biết rõ năng lực của ngươi! Mấy ngày trước ta biết một thang thuốc ở chỗ Lý lang trung, nghe nói rất hữu dụng với nam nhân!"
"Làm sao đứa nhỏ này không học cái tốt, lại đi học loại chuyện bất nhập lưu kia." Làm sao Vương Trường Quý không rõ ràng ý trong miệng Bộ Phàm, lập tức biến sắc, nghiêm mặt nói: "Thúc ngươi ta là loại người này sao?"
"Vậy thì đáng tiếc, ta còn tưởng rằng thôn trưởng cần đấy." Bộ Phàm lắc đầu thở dài, một bộ dáng đáng tiếc.
"Thuốc kia thật sự có tác dụng chứ!" Thấy hắn muốn đi, Vương Trường Quý vội vàng kéo tay Bộ Phàm, thấp giọng nói.
"Thôn trưởng, không phải ngươi vừa mới nói ngươi không phải là loại người như vậy sao?" Trong lòng Bộ Phàm vui vẻ, làm bộ dáng không biết mà nói.
"Cái này, ta không cần, nhưng ta có một người bạn tốt cần bổ sung về phương diện thân thể kia một chút." Vương Trường Quý vội ho một tiếng, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
Bạn tốt?
"Ồ… Bộ Phàm ồ thật dài một tiếng, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là bạn tốt của thôn trưởng!"
"Đúng vậy, là bạn tốt!" Cho dù Vương Trường Quý quanh năm giao thiệp với người, đã sớm luyện da mặt đến dày đến mức hơn cả tường thành, nhưng bây giờ không khỏi vẫn có chút xấu hổ.
Làm sao Bộ Phàm không nhìn ra bạn tốt trong miệng Vương Trường Quý là chính hắn.
Dù sao trước khi chưa đạt được công pháp tu tiên, hắn đã học hết toàn bộ văn tài võ học, thư hoạ cầm kỳ, toán số thao lược, y bặc tinh tượng, kỳ môn ngũ hành.
Hôm nay trong thanh thuộc tính của hắn còn có danh xưng thần y.
Tất nhiên liếc mắt liền nhìn ra tinh khí của Vương Trường Quý không đủ, cho nên vừa nãy hắn mới có thể nói Vương Trường Quý như vậy, chính là vì đạt được nhiệm vụ từ Vương Trường Quý.
Quả nhiên ngay lúc Vương Trường Quý đòi phương thuốc với hắn, trước mặt bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ, kèm theo một tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu.
【 Phiền não của Vương Trường Quý】
【 Giới thiệu nhiệm vụ: Thân là thôn trưởng, trên phải quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn quanh năm, dưới phải bận rộn việc vụn vặt trong nhà, thân thể đã bị móc sạch từ sớm, đối mặt thê tử trong nhà hắn hữu tâm vô lực, thiếu niên mau giúp đỡ đại thúc đáng thương này đi! 】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: 2000 điểm kinh nghiệm, một bản tiên pháp tuyệt thế. 】
【 Tiếp nhận! Từ chối! 】
Bộ Phàm lắp bắp kinh hãi.
Tiên pháp tuyệt thế?
Chẳng lẽ là công pháp thần tiên tu luyện?
Bộ Phàm không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ, tiết lộ phương thuốc cho Vương Trường Quý, Vương Trường Quý nghe vậy trên lông mày đầy sự vui vẻ, còn nói lời cảm ơn thay bạn tốt không ai biết kia của hắn với Bộ Phàm.
Sau đó vui thích về nhà nghĩ đến là muốn nhanh chóng thử xem công hiệu của phương thuốc.
"Kỳ lạ, sao còn không có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ?"
Vương Trường Quý cũng đã đi mất, nhưng vẫn không có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, Bộ Phàm buồn bực: "Chẳng lẽ là phải đợi thôn trưởng thử phương thuốc xong mới tính là hoàn thành nhiệm vụ?"