Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 47: Thôn Trưởng, Ta Phải Ở Riêng

Chương 47: Thôn Trưởng, Ta Phải Ở Riêng
Mỗi ngày, mỗi ngày đều trôi qua như vậy, mãi cho đến nửa năm sau.
"Nương, ở trấn trên có một tân viên ngoại. Viên ngoại kia rất lắm tiền, bọn họ đang cần rất nhiều nha hoàn tới làm việc. Nhưng bọn họ ký chính là ký chết luôn, nghĩa là sau khi bán vào nhà họ thì không được kết hôn nữa. Có điều, nếu là nha đầu có bộ dáng xinh đẹp một chút, bọn họ đồng ý trả hai, ba mươi lượng."
Chu Đại Xuyên từ trấn trên biết được tin tức, vội vàng chạy về nhà kể chuyện này cho thê tử hắn, thê tử hắn lại nói chuyện này cho Chu bà tử nghe.
"Hai, ba mươi lượng sao, nhiều như vậy?"
Hai mắt Chu bà tử như có lửa, nhưng khi bà ta nghĩ đến chuyện phải bán tôn nữ, lại có chút do dự.
"Nương, Kim Bảo chính là đại tôn tử của người. Hai, ba mươi lượng này đủ cho Kim Bảo đi học công đường trong vài năm. Nếu về sau Kim Bảo làm quan lớn, vậy nương chính là nãi nãi của quan, ra khỏi cửa một cái là có nha đầu chăm sóc, xe ngựa hầu hạ."
Nghe con dâu cả nói như vậy, Chu bà tử cũng cảm thấy động tâm.
Chưa nói đến, Kim Bảo chính là đại tôn tử mà bà ta thương yêu nhất, mới chỉ tưởng tượng đến ngày sau Kim Bảo được làm quan lớn, là hình ảnh cuộc sống tương lai có nha đầu hầu hạ của bà ta lại hiện ra trong đầu.
"Bộ dáng của Tiểu Thảo, có giá trị hai, ba mươi lạng sao?"
"Không phải còn có Tiểu Hoa sao? Nha đầu kia ở nhà chẳng biết làm cái gì thì làm sao sống nổi, giữ nó lại chỉ tổ lãng phí cơm!" Thê tử Chu Đại Xuyên lại nói.
Trong lúc Chu bà tử đang cân nhắc, thì thê tử Chu Đại Hà xông vào.
"Bán Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đi thì ta không có ý kiến gì. Nhưng vì sao bạc bán được, lại dồn hết cho Kim Bảo đi học tư thục chứ? Nương, người có bất công cũng không thể thiên lệch như vậy được. Kim Chước, Kim Bàn nhà ta cũng là tôn tử của người mà!"
Thê tử Chu Đại Hà vốn là một người không muốn chịu chút thua thiệt nào, vừa tiến đến đã kêu khóc, dường như nàng ta chỉ sợ người khác không biết chuyện này vậy.
Tiếng khóc này lập tức kinh động mọi người của Chu gia.
Chu Đại Hà lộ vẻ mặt nghi hoặc, đi tới hỏi tình huống.
Thê tử Chu Đại Hà cũng mặc kệ mọi việc, ngược lại nàng ta kể hết tất cả chuyện Chu bà tử muốn bán Tiểu Thảo đi, Tiểu Hoa, đến việc dùng tiền đó cho Chu Kim Bảo học tư thục.
Sắc mặt của Chu Đại Sơn và thê tử của hắn đều không tốt.
"Nương, ngươi không thể bán Tiểu Thảo và Tiểu Hoa. Bọn chúng chính là tôn nữ ruột của ngươi mà!" Chu Đại Sơn thật sự rất yêu thương hai khuê nữ của mình, hắn lập tức quỳ xuống nói.
Thê tử Chu Đại Sơn cũng không nghĩ tới Chu bà tử lại muốn bán Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi, cũng quỳ xuống khẩn cầu.
"Nãi, ngươi đừng bán ta và muội muội, về sau chúng ta sẽ chăm chỉ làm việc!"
Hai tiểu cô nương cũng quỳ gối trước mặt Chu bà tử khóc lóc cầu xin.
"Làm sao? Lão bà tử ta đã chết đâu, chẳng lẽ lời ta nói không có ích nữa rồi?" Chu bà tử vẫn quyết tâm phải bán Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi.
"Nương, ta xin ngươi, xin ngươi đừng bán Tiểu Thảo, Tiểu Hoa. Về sau ngươi muốn ta làm gì cũng được?" Chu Đại Sơn khóc, hắn không ngừng dập đầu trên mặt đất.
"Ngươi thật sự muốn chọc ta tức chết mới vừa lòng sao?"
Chu bà tử thở hổn hển, cầm lấy cái chổi quất lên người Chu Đại Sơn, tru tréo lên: "Ta khổ sở nuôi ngươi lớn tới từng này, không nghĩ tới lại dưỡng ra một con sói mắt trắng. Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không, con sói mắt trắng kia!"
"Nãi, đừng đánh phụ thân ta!"
Tiểu Thảo và Tiểu Hoa bảo vệ Chu Đại Sơn, thê tử Chu Đại Sơn cũng ôm lấy Chu Đại Sơn.
"Được lắm, xem hôm nay ta có đánh chết các ngươi hay không."
Chu bà tử càng quất càng hăng say.
"Nhị đệ muội, chúng ta cũng suy nghĩ vì Tiểu Thảo, Tiểu Hoa mà thôi. Nhà kia người ta chính là phú thương trên trấn, nghe nói tới nhà hắn làm việc mỗi ngày đều có thịt ăn, còn có tiền tiêu vặt hàng tháng đấy!" Thê tử Chu Đại Xuyên bày ra bộ dáng người tốt đi tới khuyên nhủ.
"Phì phì, chuyện tốt như vậy sao ngươi không cho khuê nữ nhà ngươi đi đi.” Thê tử Chu Đại Hà cười lạnh nói.
Phải biết rằng không chỉ Chu Đại Sơn mới có khuê nữ, ngay cả Chu Đại Xuyên cũng có một khuê nữ, nhưng mà thê tử Chu Đại Xuyên rất yêu thương khuê nữ này.
"Khuê nữ của ta sao có thể đi làm nha hoàn được? Về sau nàng phải làm thái thái của nhà giàu sang!"
Thê tử Chu Đại Xuyên không hề vui vẻ gì nhìn thê tử Chu Đại Hà, làm sao nàng ta hoà nhã với loại người dùng gậy chọc phân này được?
Ngày thường các nàng cũng có không ít lần phân cao thấp, nhưng không nghĩ tới chuyện tốt như vậy lại bị thê tử Chu Đại Hà khuấy đục.
Trong lòng Chu Đại Sơn lạnh toát.
Khuê nữ nhà bọn họ là bảo bối, chẳng lẽ khuê nữ nhà hắn không phải bảo bối?
Hắn càng không nghĩ tới, người nói ra câu này lại chính là đại tẩu của hắn.
Không biết vì sao trong lòng Chu Đại Sơn lạnh lẽo đến thấu xương, khiến cho hắn bị Chu bà tử quật cũng không cảm thấy đau đớn nữa.
Chuyện này rất nhanh đã kinh động thôn dân.
Bộ Phàm cũng nhận được tin tức, hắn vội vàng chạy tới.
"Nhà các ngươi lại có chuyện sao? Ba ngày thì hai lần có chuyện, các ngươi chê thôn trưởng ta quá nhàn rỗi phải không?"
Thấy người một nhà Chu Đại Sơn sắp bị đánh chết, Bộ Phàm không chút khách khí gầm lên một tiếng, vội vàng khiến cho thôn dân kéo Chu bà tử ra.
"Nói đi, lần này lại là chuyện gì?"
Chu bà tử không nói, những người khác của Chu gia cũng không nói.
Dù sao việc bán tôn nữ như thế này, cũng không phải chuyện hay ho gì.
"Thôn trưởng, ta phải ở riêng!"
Chu Đại Sơn mặt xám như tro tàn, cả người giống như bị mất đi linh hồn.
"Cái gì?"
Thôn dân xung quanh đều bị quyết định của Chu Đại Sơn làm cho hoảng sợ. Ngay cả Bộ Phàm cũng không nghĩ tới vào lúc này Chu Đại Sơn lại muốn ra ở riêng. Chuyện này có khác nào mặt trời mọc đằng tây đâu.
"Ngươi!"
Dường như Chu bà tử cũng không nghĩ tới Chu Đại Sơn lại nói như vậy.
Chu Đại Sơn liếc mắt nhìn Chu bà tử một cái. Hắn cắn chặt răng, kể ra chuyện Chu bà tử tính toán bán Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi.
Hành động này giống như ném một cục đá to vào giữa mặt hồ yên ả, trong nháy mắt đã dấy lên sóng to gió lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất