Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 48: Nhi Tử Ngoan Và Sói Mắt Trắng (1)

Chương 48: Nhi Tử Ngoan Và Sói Mắt Trắng (1)
Tất cả thôn dân đều biết Chu bà tử luôn không chào đón người một nhà Chu Đại Sơn, nhưng họ không thể nào nghĩ tới Chu bà tử lại muốn bán đi tôn nữ ruột của mình.
"Các ngươi thì biết cái gì? Ta để cho Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi làm nha hoàn cho nhà phú thương trên trấn chẳng lẽ không tốt sao? Mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, mỗi bữa còn có thịt ăn, các nàng chính là đi hưởng phúc đó!" Chu bà tử không phục, bà ta lên tiếng giải thích.
"Chu nãi nãi, ta không biết trên trấn có nhà phú hộ nào mới tới, còn tuyển nha hoàn giá cả cao như vậy!" Bộ Phàm cười lạnh nói.
"Nhưng mà ta biết có một nơi rất phù hợp với Chu nãi nãi, cũng mới tới trên trấn, hơn nữa giá cả cao hơn, thậm chí đãi ngộ tốt hơn nữa!"
"Thôn trưởng, là chỗ nào vậy?" Có thôn dân hiếu kỳ nói.
"Di Hồng lâu ở trên trấn!" Bộ Phàm lấy giọng nói bình thản nói.
Tất cả thôn dân đều hoảng sợ.
Nữ nhân và hài tử có lẽ không biết Di Hồng lâu là nơi thế nào, nhưng mấy hán tử ít nhiều gì cũng có nghe nói qua. Đây chính là nơi rất tốt, không đúng, đây không phải chỗ tốt lành gì.
Phu thê Chu Đại Sơn cũng bị doạ rồi, ngay cả sắc mặt của phu thê Chu Đại Xuyên cũng hơi đổi.
"Di Hồng lâu là gì!" Chu bà tử nghi hoặc.
"Di Hồng lâu chính là nơi chỉ cho phép nam nhân đi vào bên trong hưởng thụ!" Bộ Phàm chắp hai tay nói.
"Không có khả năng!" Tuy rằng cả đời Chu bà tử không ra khỏi thôn, nhưng bà ta cũng biết nơi chỉ cho nam nhân đi vào là nơi nào. Sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi.
"Ngươi không tin có thể đi hỏi thăm. Vài ngày trước Di Hồng lâu vừa mở cửa, còn dán cái bảng, nếu nhà ai không nuôi nổi nữ nhi, cứ bán nữ nhi cho các nàng, bộ dáng ngày thường xinh đẹp là có thể bán được năm, sáu mươi lạng!" Bộ Phàm dùng âm thanh lạnh lùng nói.
"Năm, sáu mươi lạng?" Chu bà tử quay đầu thật mạnh, nhìn về phía phu thê Chu Đại Xuyên, nói: "Không phải các ngươi nói chỉ có hai, ba mươi lạng sao?"
"Chuyện này!"
Phu thê Chu Đại Xuyên không biết nên nói cái gì.
Chắc chắn có gian thương ở giữa muốn ăn chênh lệch đây.
"Đã biết Di Hồng lâu là nơi thế nào, còn muốn đem tôn nữ bán tới đó, Chu nãi nãi, các ngươi không cần mặt mũi, nhưng các hương thân trong thôn vẫn cần thể diện. Ngươi làm ra chuyện này, thử hỏi ngày sau các hương thân còn dám ra ngoài gặp người nữa không?" Bộ Phàm trầm giọng quát.
"Thôn trưởng nói đúng. Chu bà tử, ngươi cũng quá xấu xa rồi. Nơi như thế, ngươi cũng dám cho Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đi!"
"Đúng vậy, nếu để cho người thôn khác biết chúng ta bán khuê nữ cho nơi dơ bẩn kia. Về sau người thôn nào dám ở lại chỗ chúng ta? Sau này cô nương thôn chúng ta còn lập gia đình kiểu gì nữa?"
"Đúng vậy, quá không hợp lý rồi!"
Trong lúc nhất thời trong lòng tất cả thôn dân đều khó chịu, nhà bọn họ cũng có khuê nữ, tôn nữ, nếu thanh danh của thôn trở nên ô uế, về sau ai dám lấy cô nương Ca Lạp thôn bọn họ nữa.
Giờ phút này, đáy lòng phu thê Chu Đại Sơn đều trở nên lạnh buốt.
Nếu không phải bọn họ khăng khăng một mực, chỉ sợ Tiểu Thảo và Tiểu Hoa sẽ bị bán tới nơi dơ bẩn kia, chịu sự chà đạp của nam nhân.
"Thôn trưởng, ngươi làm chủ cho ta, ta không cầu xin điều gì khác, chỉ mong muốn được ở riêng!"
Chu Đại Sơn quỳ gối trước mặt Bộ Phàm.
"Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên." Bộ Phàm nói: "Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ làm chủ cho ngươi!"
"Ngươi đúng là con sói mắt trắng không có lương tâm."
Chu bà tử tức giận đến mức run rẩy cả người. Bà ta vẫn cảm thấy bà ta không hề sai, bà ta chỉ không biết nơi kia là nơi nào mà thôi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, bà ta vẫn chưa bán Tiểu Thảo, Tiểu Hoa mà.
Giờ phút này lòng Chu Đại Sơn đã nguội lạnh.
Có lẽ nương hắn thật sự không biết đó là nơi như thế nào, nhưng đại ca, đại tẩu của hắn chắc chắn biết. Đã biết vậy mà bọn hắn vẫn muốn đem Tiểu Thảo và Tiểu Hoa bán tới nơi đó.
Cái nhà như thế này, hắn không còn ở nổi nữa rồi.
Hắn sợ nếu ngày nào đó hắn vắng mặt, có lẽ thê tử và khuê nữ của hắn sẽ bị những người này bán đi.
"Ta không đồng ý!"
Chu bà tử sống chết cũng không đồng ý cho một nhà Chu Đại Sơn rời đi. Nhưng Bộ Phàm sẽ không cho Chu bà tử có cơ hội phản đối, hắn trực tiếp cho người gọi tộc trưởng Chu thị tới.
Phải biết rằng, tộc trưởng Chu thị rất có quyền uy trong tộc của mình.
Bởi vì chuyện Chu bà tử muốn bán tôn nữ làm náo loạn cả thôn. Hơn nữa nơi bán đi lại là Di Hồng lâu. Đúng là một hành động làm ô uế thanh danh của Chu thị.
Cho nên Chu tộc trưởng lên tiếng. Chu Đại Sơn nhất định phải ở riêng. Nếu như không phân được, hắn sẽ xoá tên tất cả người nhà Chu bà tử khỏi gia phả Chu thị, lúc này Chu bà tử mới bị buộc phải đồng ý cho nhi tử ra ở riêng.
Nhưng mà Chu bà tử có yêu cầu. Nếu muốn ở riêng, bà ta sẽ không cho một nhà Chu Đại Sơn bất cứ thứ gì hết, bằng không bà ta sẽ không đồng ý cho bọn họ ra ở riêng.
Vốn dĩ Bộ Phàm còn muốn tranh thủ chút gì đó cho người một nhà Chu Đại Sơn.
Nhưng lòng Chu Đại Sơn đã hoàn toàn nguội lạnh. Hắn chỉ muốn mang thê nữ rời khỏi cái nhà này. Hắn không nói thêm cái gì, hắn cũng không cần đồ vật này nọ, hắn chỉ muốn ở riêng.
Bộ Phàm đành phải đem một gian nhà lợp bằng cỏ tranh đã lâu không có người ở, làm chỗ trú chân cho người một nhà Chu Đại Sơn.
Bởi vì gian nhà lợp bằng cỏ tranh này đã lâu lắm rồi không có người ở, cho nên cỏ dại xung quanh cũng cao hơn nửa người rồi. Các hương thân thấy hoàn cảnh một nhà Chu Đại Sơn đáng thương, ở riêng cũng không được một món đồ vật nào, mọi người đều lại giúp Chu Đại Sơn quét tước gian nhà cỏ tranh.
Thậm chí một ít hương thân còn mang tới cho nhà bọn họ một ít gia cụ bằng gỗ như nồi, bát, gáo chậu… mà nhà người ta không dùng tới.
"Cám ơn thôn trưởng, cám ơn các vị hương thân!"
Sau khi rời khỏi nhà Chu bà tử, vẻ mặt Chu Đại Sơn vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là giờ phút này, lệ từ hốc mắt hắn không kiềm chế được đã chảy ra.
Mỗi người đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa gặp phải chuyện quá mức thương tâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất