Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 53: Sự Kinh Ngạc Của Tiểu Thảo Và Tiểu Hoa (2)

Chương 53: Sự Kinh Ngạc Của Tiểu Thảo Và Tiểu Hoa (2)
"Tiểu Thảo, ngươi muốn ta đi cũng được, nhưng phải nói cho ta nghe nãi nãi của ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Bộ Phàm nghi hoặc, chẳng lẽ do tối hôm qua hắn vận công quá mạnh, khiến Chu bà tử chịu không nổi, mạng bay vù vù mất rồi?
"Nãi nãi của ta… Nãi nãi của ta…!"
Tiểu Thảo có chút không biết nên giải thích như thế nào, cho nên tiểu cô nương kể hết chuyện hồi sáng ra.
"Thôn trưởng ca ca, buổi sáng nãi nãi cho chúng ta lên bàn ăn điểm tâm, còn cho ta và Tiểu Hoa hai cái trứng gà, nhưng nãi nãi không cho Kim Bảo, nãi nãi còn đánh hắn nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo tràn đầy hoảng sợ nói.
"Ừ, nãi nãi còn nói chúng ta không cần làm việc, ra ngoài chơi đi nữa. Nãi nãi khẳng định đã bị bệnh rồi." Tiểu Hoa ở bên cạnh, hóng theo hai người nói chuyện, cũng gật đầu, lên tiếng nói.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
Hoá ra hai tỷ muội này thấy Chu bà tử chuyển biến quá nhanh nên bị dọa sợ rồi.
"Các ngươi đừng lo lắng!"
Bộ Phàm an ủi hai tiểu nha đầu: "Nãi nãi của các ngươi chuyển biến như vậy là tốt mà!"
"Chuyển biến như vậy là tốt ư?" Hai tỷ muội Tiểu Thảo nghe vậy nhưng vẫn mơ hồ.
"Đúng vậy, có nghĩa là trước kia nãi nãi của các ngươi mắc một loại bệnh, hiện giờ hết bệnh rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi!" Bộ Phàm dùng lời nói đơn giản để hai tiểu nha đầu có thể hiểu, giải thích cho chúng nghe.
"Thôn trưởng ca ca, như vậy nghĩa là từ nay về sau nãi nãi sẽ không đánh chúng ta nữa, có đúng không?" Tiểu Hoa bắt lấy trọng điểm nói.
"Có thể nói như thế!"
Bộ Phàm gật đầu. Thời điểm Chu bà tử bị người nhà xa lánh, chật vật, khổ sở nhất, chỉ có một nhà Chu Đại Sơn đồng ý nuôi nấng bà ta, cho dù Chu bà tử vô lương tâm đến mức độ nào cũng sẽ cảm động thôi.
"Nếu vậy thì tốt quá!” Tiểu Hoa đặc biệt vui vẻ.
Tiểu Thảo cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn thấy hai tiểu nha đầu vui tươi hớn hở rời đi, Bộ Phàm cười lắc đầu, niềm vui đối với những hài tử chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Buổi chiều hắn gặp Chu bà tử ở trên đường.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Thật bất ngờ, Chu bà tử lại lên tiếng chào hỏi hắn.
"Hoá ra là Chu nãi nãi, con heo nhà Lão Trụ thúc bị bệnh, hắn gọi ta đi nhìn một cái." Bộ Phàm cười nói: "Chu nãi nãi, ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Ta đi dâng hương cho lão nhân nhà ta!" Chu bà tử cười nói: "Không nói chuyện với ngươi nữa. Hôm nào ngươi rảnh thì qua nhà Chu nãi nãi ta uống trà nhé!"
"Vâng!" Bộ Phàm gật đầu.
Nhìn thấy Chu bà tử mặt mày hồng hào rời đi, trong lòng hắn có chút cảm thán. Quả nhiên người đã trải qua sinh tử sẽ thay đổi, ngay cả tính tình cũng biến hoá theo.
Nhưng mà, Chu bà tử lại đi dâng hương cho lão nhân nhà bà ta.
Hay là bà ta nghĩ giấc mơ tối hôm qua là Chu lão nhân báo mộng?
Phía sau núi.
"Lão nhân, tối hôm qua ta đã có một giấc mơ dài, thật dài. Trong mơ ta còn đuổi cả nhà Đại Sơn rời đi..."
Chu bà tử quỳ gối trước phần mộ Chu lão nhân, vừa đốt tiền giấy tiền vàng vừa kể hết những chuyện xảy ra trong mơ. Nói xong lời cuối cùng bà ta không kìm được rơi lệ đầy mặt.
"Vốn dĩ ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, thế nhưng sau đó nghĩ lại ta mới phát hiện giấc mơ kia thực sự quá chân thật."
Bà ta vẫn nhớ như in khoảnh khắc lúc bà ta hấp hối kia.
Lại nghe rõ mồn một tiếng khóc đau thương của cả nhà Đại Sơn. Từ đáy lòng bà ta đều là hối hận. Hối hận vì tại sao bà ta chưa từng đối tốt với cả nhà Đại Sơn, dù chỉ một lần.
Lúc đó bà ta chợt nhận ra. Từ khi Đại Sơn sinh ra đến khi lớn lên, rồi cưới thê tử có thêm hai khuê nữ, bà ta chưa từng đối tốt với nhi tử một lần nào, ngược lại càng ngày càng khắc nghiệt với hắn hơn.
Nhưng mặc kệ bà ta đánh hắn như thế nào, mắng hắn như thế nào, Đại Sơn vẫn như trước hết sức vâng lời bà ta, đơn giản vì bà ta là mẫu thân của hắn. Hiểu được điều này, từ tận đáy lòng bà ta lại càng hối hận không thôi.
Cuối cùng bà ta còn khẩn cầu với ông trời.
Nếu có thể trở lại trước kia, nhất định bà ta sẽ đối xử thật tốt với cả nhà Đại Sơn.
Cũng không biết có phải những lời này có tác dụng hay không.
Tới thời điểm bà ta tỉnh lại, bà ta lại phát hiện ra mình thật sự đã trở về trước kia.
Trở lại lúc bà ta còn chưa đuổi cả nhà Đại Sơn đi.
Vốn dĩ bà ta còn tưởng tất cả chỉ là giả. Những hình ảnh này là thứ bà ta tưởng tượng ra trước khi chết, thậm chí bà ta còn dùng tay cấu mình một cái, lúc đó bà ta mới phát hiện ra tất cả đều là thật.
Sau đó bà ta lại mơ hồ.
Bà ta không phân biệt rõ, những gì mình vừa trải qua là mơ hay những thứ trước mặt mình mới là mơ.
Cho đến khi thê tử của Đại Sơn giặt hỏng quần áo, Chu bà tử mới phát hiện những thứ này không phải mơ, đây là sự thật.
Trong trí nhớ khi thê tử Đại Sơn giặt hỏng bộ quần áo mà bà ta thích nhất, bà ta đã tức giận đến nỗi lấy chổi đánh cả nhà bọn họ.
"Không cần biết đây có phải mơ hay không. Ta chỉ biết rằng, một đời này, lão bà tử ta nhất định sẽ bồi thường cho các ngươi."
Đây là lòng tin của Chu bà tử. Có lẽ đây thật sự là một giấc mơ, cũng có lẽ ông trời muốn bà ta bồi thường cho cả nhà Đại Sơn cho nên mới để bà ta mơ một giấc như thế.
Giữa không trung, sau khi nghe thấy Chu bà tử tỉnh ngộ, Bộ Phàm chắp tay, sau đó xoay người biến mất không thấy.
【 Ngươi đã thay đổi một nãi nãi có bản tính cực phẩm, ban thưởng: Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn】
Như vậy cũng có ban thưởng sao?
Bộ Phàm có chút há hốc mồm.
Hắn trợ giúp một nhà Chu Đại Sơn cũng không vì muốn được ban thưởng, chỉ đơn thuần muốn làm tốt nhiệm vụ của thôn trưởng mà thôi.
Nhưng mà có ban thưởng cũng tốt.
Có điều hệ thống ban thưởng cho hắn cuốn Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn này để làm gì?
Rõ ràng hệ thống có thể ban thưởng pháp bảo, linh bảo, còn cần hắn phải luyện khí làm gì nữa? Thời gian đó để dành đi quét nhiệm vụ không thơm hơn sao?
"Quên đi, có vẫn tốt hơn là không có!"
Bộ Phàm lựa chọn học tập Luyện Khí Bách Khoa Đại Toàn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất