Chương 60: Tư Thục Bất Phàm (2)
Chiều cùng ngày.
Sau khi Bộ Phàm cho bọn nhỏ tan học, hắn cưỡi tiểu bạch lư lên núi tìm được một cái cây cao chót vót.
"Ừm, chính là cái cây này!"
Từ trong thanh vật phẩm lấy ra một thanh Hồng Mông Kiếm, "xoát" vài tiếng, hàn mang lạnh lẽo chợt lóe lên, cây đại thụ cao đến chọc trời kia nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một tấm biển gỗ dài.
"Gọi là gì nhỉ?"
Bộ Phàm cân nhắc một chút, trong nháy mắt khắc hai chữ lên trên mộc bài.
"Bất phàm."
"Được rồi, Tiểu Bạch, chúng ta trở về thôi!"
Về đến nhà thì tiện tay ném tấm bảng gỗ sang một bên, định bụng sáng mai sẽ treo nó ở trước cổng tư thục.
Hỏa Kỳ Lân chỉ là tò mò nhìn mộc bài kia một cái, cả người nháy mắt đã hóa đá, tinh thần lập tức bị kéo vào trong một thiên địa hư vô.
Mà ở trước mặt nó xuất hiện kiếm khí rậm rạp chằng chịt, đồng loạt như mưa rơi mà trút xuống, cứ như là muốn chém giết vạn vật trên thế gian.
"Đói!"
Bỗng nhiên một tiếng lừa kêu mạnh mẽ kéo Hỏa Kỳ Lân từ thiên địa hư vô trở về.
"Tiểu Bạch, đa tạ ngươi!"
Hỏa Kỳ Lân liều mạng thở hổn hển, nhìn về phía tiểu bạch lư.
Vừa rồi nếu không phải Tiểu Bạch đột nhiên đánh thức nó, thì chỉ sợ vừa rồi nó sẽ bị ngàn vạn kiếm khí kia xé thành ngàn mảnh.
"Tiểu Bạch, muối trong nhà hết rồi, ngươi xem có thể đến nhà Hắc thúc mượn một chút không!" Bộ Phàm ở trong phòng bếp nấu cơm, hô vọng ra ngoài một tiếng.
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Hỏa Kỳ Lân không nói hai lời đã chạy như bay ra ngoài.
Vừa rồi nhất định là chủ nhân ám chỉ nó, cái gì nên chạm vào, cái gì không nên chạm vào.
Sáng sớm hôm sau, Bộ Phàm treo tấm bảng gỗ "Bất Phàm" này ở cửa chính tư thục, trong thôn có không ít người đến quan sát, ngay cả Vương Trường Quý cùng với mấy đại tộc trưởng trong thôn cũng tới xem.
Thôn dân không biết chữ cảm thấy chữ trên tấm bảng gỗ rất đẹp, nhưng người có trí thức như Vương Trường Quý lại không cho như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm tấm bảng gỗ kia, cứ như là bị hút vào bên trong.
Một lát sau, bọn họ đồng thời lấy lại tinh thần.
"Tiểu Phàm, chữ này là do ngươi viết sao?" Vương Trường Quý hít sâu một hơi nói.
"Đúng vậy, thế nào, chữ này cũng được đấy chứ!"
Đối với thư pháp của mình, Bộ Phàm tương đối có tự tin.
Đám người Vương Trường Quý liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết giải thích như thế nào, bởi vì khi nhìn thấy hai chữ kia, cứ như là có một cỗ ma lực to lớn thu hút bọn họ vậy.
Trong một khắc đó, bọn họ cứ như hiểu rõ điều gì đó, nhưng lại luôn không nắm giữ được.
"Hôm qua ngươi nói chữ của ngươi có phong phạm đại sư thúc còn không tin, hôm nay nhìn thấy chữ này quả thật thúc đã phục bội!" Vương Trường Quý bội phục từ đáy lòng, Bộ Phàm mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể viết ra chữ tốt như vậy.
"Cái kia, sau này thúc có thể thường xuyên đến chỗ ngươi được không?" Vương Trường Quý cười nói
"Lão thôn trưởng, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi muốn đến đây?"
Bộ Phàm cho rằng Vương Trường Quý là muốn xem bọn nhỏ đọc sách biết chữ cho nên cũng không từ chối, nhưng sau khi nghe mấy tộc trưởng cũng nói như vậy, lại khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không để trong lòng.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Nháy mắt đã một năm trôi qua.
Trong một năm, trẻ con ở Ca Lạp thôn đã thay đổi rất nhiều.
Trẻ con trong thôn khác vào thời điểm này hoặc là bắt cá trong hồ, hoặc mò cá trích bùn trong cánh đồng lúa, hoặc ba người một nhóm năm người một hội cùng nhau chơi đùa.
Cho nên có thể thường xuyên nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa rượt đuổi nhau hò hét ầm ĩ, thường xuyên ồn ào khiến người lớn cũng có chút phiền muộn.
Nhưng ở Ca Lạp thôn lại đặc biệt yên tĩnh, không có đứa trẻ đùa giỡn đuổi bắt nhau, cũng không có đứa nhỏ nào lớn giọng ồn ào, tất cả đều có vẻ rất yên tĩnh yên bình.
Nếu có người ngoài đến thôn thì sẽ phát hiện ra trẻ em trong thôn hoặc chơi cờ vây dưới gốc cây lớn, hoặc cầm bảng đen nhỏ ngồi bên bờ sông vẽ một thứ gì đó.
Hầu hết những người chơi cờ vây đều là các bé trai.
Những đứa nhỏ khác vây quanh một chỗ, nhìn không chớp mắt vào bàn cờ, cũng không phát ra một chút âm thanh nào ảnh hưởng đến hai nam hài tử đang đánh cờ. Mãi cho đến khi một cậu bé thừa nhận thua, các đứa trẻ khác mới bàn tán, nói rằng nếu cờ đi một bước này thì còn có cơ hội lật ngược thế cờ.
Nhưng cũng có người không đồng ý với quan điểm này, cảm thấy cho dù đi một bước này, hắn ta cũng có biện pháp khiến cho nó không cách nào lật bàn được.
Sau đó hai đứa bé không tranh cãi được sẽ lao vào đánh nhau.
Mà những đứa trẻ ngồi vẽ bên bờ sông có bé trai và bé gái, bọn họ cầm phấn nhìn xuống sông, vẽ trên bảng đen nhỏ, đôi khi bọn chúng cũng sẽ khen ngợi ai vẽ tốt.
Trong thôn thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đàn dễ nghe.
Bầu không khí này trực tiếp khiến cho người ta hoài nghi có phải đã đến một thôn làng của ẩn sĩ nào đó không.
Đối với sự thay đổi của trẻ em trong thôn, bà con trong thôn không ai ngờ đến được.
Ai có thể ngờ được đứa con trai trước đây có làn da giống như hầu tử được thôn trưởng dạy dỗ xong thì giống như đổi một người khác vậy, tri thư đạt lý, tôn trọng trưởng bối, còn trở nên siêng năng hơn trước rất nhiều.
Kỳ thật không chỉ thôn dân kinh ngạc, Vương Trưởng Quý cùng với mấy đại tộc trưởng cũng trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng đám người Vương Trường Quý là hóa nhân hiếm hoi trong thôn, bình thường không có việc gì cũng sẽ cùng nhau chơi cờ vây, bồi dưỡng một chút tình cảm.
Bọn họ nghe nói tôn nhi học cờ vây trong khu tư thục, mấy lão đầu này tò mò đã hạ mấy ván với tôn nhi nhà mình.
Vốn cảm thấy Bộ Phàm đọc sách đã lợi hại rồi, nhưng không có nghĩa là cờ vây cũng có thể thắng được bọn họ, dù sao bọn họ chơi cờ vây cũng mấy chục năm, cũng không phải là vô ích.
Tính dạy tôn nhi bọn họ biết thế nào mới gọi là hạ cờ, nhưng mà sau khi đánh một ván cờ xong, sắc mặt của mấy lão đầu tử lập tức không dễ nhìn.
Bởi vì bọn họ thua rồi.
Đánh cờ vây mấy chục năm lại thua tiểu tử mới học cờ vây không bao lâu.
Tưởng là khinh địch, nhưng không nghĩ tới mấy ván sau vẫn thua như trước, còn bị tôn nhi nhà mình khinh bỉ một trận.