Chương 81: Ta Xem Ai Dám
"Nhị Cẩu, ngươi cứ ở lại tư thục!"
"Tiên sinh, con làm nhi tử, có quyền biết trong nhà xảy ra chuyện gì!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Cẩu nghiêm trang nói.
"Vậy được rồi, tùy ngươi, nhưng mà ngươi có đi theo ta, nhưng đến nơi thì không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả nghe lời ta."
Bộ Phàm khoát tay áo, dù sao chuyện này náo loạn lớn như vậy, Nhị Cẩu sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Cảm ơn tiên sinh!" Nhị Cẩu chắp tay nói.
...
Rất nhanh bọn họ đã tới được nhà của Vương Lão Tứ.
Ngay lúc này có không ít hương thân đang tụ tập lại, đàn ông tay cầm cuốc, xẻng, phụ nữ cầm gậy gỗ, chặn lại trước cửa nhà Vương Lão Tứ, mà đối diện với hương thân chính là một đám hán tử xích thố xa lạ.
Vẻ mặt đám hán tử xích thố này lộ ra biểu cảm hung ác nhìn về phía thôn dân.
"Ta khuyên các ngươi thức thời thì nên tránh ra một chút, nếu không động thủ thì mấy huynh đệ chúng ta xuống tay cũng không nương tay đâu!" Một tráng hán khôi ngô dẫn đầu uy hiếp nói.
Hương thân bị dọa như vậy thì tay cầm nông cụ cũng không khỏi run rẩy, thậm chí có một số thôn dân theo bản năng lùi về phía sau một chút.
Nói thật đối mặt với một đám người hung thần ác sát như vậy, nói bọn họ không sợ là giả.
"Ta xem ai dám!"
Bộ Phàm trầm giọng quát, sải bước đi lên phía trước.
"Thôn trưởng!"
"Thôn trưởng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!"
Một đám hương thân vừa thấy hắn tới thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không còn run rẩy sợ hãi như vậy nữa.
"Ngươi chính là thôn trưởng của thôn này?"
Hán tử khôi ngô kia hơi ngẩn ra, hắn ta không nghĩ tới thôn trưởng Ca Lạp thôn lại trẻ tuổi như vậy.
"Ngươi đến đúng lúc lắm, Vương Lão Tứ thôn các ngươi nợ sòng bạc chúng ta mười lượng bạc, nếu hôm nay hắn còn chưa có bạc trả vậy thì đem vợ hắn bán cho sòng bạc chúng ta."
"Giấy trắng mực đen đều viết ở trên đó!"
Hán tử khôi ngô cầm lấy một tờ giấy nợ, bày ra trước mặt Bộ Phàm.
Bộ Phàm chỉ nhìn lướt qua tờ giấy nợ kia, ánh mắt nghiêm túc dừng lại trên Vương Lão Tứ đang run rẩy ở một bên.
"Giỏi, Vương Lão Tứ, ngươi thật sự giỏi lắm, lần trước ngươi đã đồng ý với ta cái gì? Còn chưa tới hai tháng đã quên rồi sao, chẳng những đi đánh bạc mà còn đem vợ đi đặt cược?"
Vương Lão Tứ không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu xuống.
"Nương!"
Nhị Cẩu lập tức lao vào sân.
"Nhị Cẩu!"
Tức phụ của Vương Lão Tứ đã bị dọa cho sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhìn thấy Nhị Cẩu chạy tới, nhất thời ôm lấy thằng nhóc rồi khóc lên.
Nhị Cẩu cảm nhận được nỗi sợ hãi run rẩy của nương, hốc mắt lập tức đỏ lên, nhìn về phía Bộ Phàm nói: "Tiên sinh, ngài nhất định phải cứu nương của con, nương con không thể bị bọn họ mang đi được!"
【 Nhiệm vụ: Người phụ nữ đáng thương. 】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Quỷ cờ bạc thối nát Vương Lão Tứ đánh bạc ở trấn trên nợ một khoảng nợ khổng lồ, còn không trả nổi đã đem tức phụ của hắn ta làm vật thế chấp bồi thường cho sòng bạc, Nhị Cẩu không muốn mất đi nương, khẩn cầu ngươi giúp đỡ! 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 40.000 điểm kinh nghiệm. 】
【Chấp nhận! Từ chối! 】
"Được rồi được rồi, chuyện của các ngươi ta không muốn nghe, chờ ta mang người đi rồi các ngươi muốn làm thế nào khóc thế nào tùy các ngươi."
Tráng hán khôi ngô kia không kiên nhẫn khoát tay áo.
Loại chuyện này hắn ta thấy nhiều rồi, mỗi lần đều làm giống như sinh ly tử biệt vậy.
Mấy tráng hán khôi ngô đứng bên cạnh đã chuẩn bị ra tay bắt người.
"Ta xem các ngươi ai dám mang người đi!" Ánh mắt Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Ta nói này tiểu thôn trưởng, giấy nợ cũng đã cho ngươi xem, ngươi không phải là không muốn nhận chứ?" Sắc mặt của tráng hán khôi ngô kia nhất thời thêm mấy phần hung ác
"Ta nói đúng thì thế nào!" Bộ Phàm không chút khách khí nói.
"Ngươi có biết chúng ta là ai không?" Tráng hán khôi ngô không nghĩ tới tiểu thôn trưởng này lại dám nói như vậy, trầm mặt xuống.
"Ta mặc kệ các ngươi là ai, nhưng ta nói cho các ngươi biết, nơi này là nơi nào!"
"Nơi này không phải trấn, mà là Ca Lạp thôn, là địa bàn của Bộ Phàm ta, ngươi muốn dẫn người từ thôn chúng ta đi, phải hỏi chúng ta có đồng ý không đã!"
Bộ Phàm đứng ngang với tráng hán khôi ngô, liếc mắt với mấy thủ hạ của hắn ta một cái, giơ một tay lên, đám hương thân phía sau nhất thời đồng loạt hô to.
"Không đồng ý!"
m thanh này tựa như tiếng sấm nổ tung, nháy mắt đã truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong thôn.
Tráng hán khôi ngô bị thanh thế của mọi người dọa đến run rẩy.
Bọn họ thu nợ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp được thôn dân đồng tâm như vậy.
Phải biết rằng trước kia khi bọn họ thu nợ, đại đa số người cùng thôn chỉ có thể ở bên cạnh xem kịch.
Cho dù người cùng thôn có tốt bụng đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ là khuyên bảo vài câu, sau đó bị bọn họ dọa thì lập tức rụt đầu lại.
"Ta nói này tiểu thôn trưởng, ngươi như vậy là không được rồi, có nợ phải trả, thiên kinh địa nghĩa, nháo đến nha môn trong trấn thì cũng là chúng ta có lý!"
Khí thế hán tráng khôi ngô không khỏi yếu đi vài phần.
Không còn cách nào khác.
Trước không nói đến khí thế ngùn ngục của những thôn dân trước mặt này, hắn đã chú ý tới xung quanh có không ít thôn dân hai tay cầm đao hoặc là cầm búa rìu chạy đến.
Chỉ sợ đợi một lát thì người đến sẽ càng nhiều.
Mặc dù nói hắn ta và mấy huynh đệ cũng có thể lấy một địch mười, nhưng cho dù bọn họ có lợi hại hơn nữa thì cũng không chịu nổi đối phương đông đảo.
"Người của Ca Lạp thôn chúng ta cũng không phải không nói đến danh dự, điều kiện khoản nợ của các ngươi chúng ta sẽ không thừa nhận, nhưng Vương Lão Tứ thiếu nợ các ngươi bao nhiêu bạc, chúng ta sẽ trả ngươi bấy nhiêu bạc."
m thanh của Bộ Phàm bình thản, nhìn về phía tráng hán khôi ngô trước mặt: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cái này có chút không phù hợp với quy củ!"
Sắc mặt của tráng hán khôi ngô do dự, ánh mắt liếc nhìn về đám thôn dân xung quanh đang trợn mắt, nhanh chóng tính toán trong lòng, có phải nên đồng ý lời của tiểu thôn trưởng này không đây.
Nhưng việc này một khi truyền ra, thì sòng bạc của bọn họ sau này còn làm ăn thế nào.