Chương 82: Không Cần tức phụ, Nói Với Ta (1)
"Đại ca, ta nhớ lần trước Vương Lão Tứ vô tình khoe với ta, thôn của hắn ta có hai hài tử được Tiên nhân chọn!" Lúc này tiểu đệ ở bên cạnh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức nhắc nhở.
"Còn có chuyện này!"
Sắc mặt của tráng hán khôi ngô ngưng trọng.
Khó trách người trong thôn này lại có khí thế như vậy, hóa ra là có Tiên nhân.
Hơn nữa còn là hai người.
Phải biết rằng Tiên nhân đều không dễ chọc, cho dù sòng bạc của bọn họ ở trong trấn có địa vị thế nào thì còn có nha môn bảo vệ, nhưng đối mặt với Tiên nhân thì quả rắm bọn họ cũng không dám thả.
"Ha ha, chuyện này xem như Hồ Hán ta bán chút mặt mũi, bạc mà Vương Lão Tứ nợ sòng bạc của chúng ta không cần trả lại, coi như kết giao bằng hữu với thôn trưởng!"
Tráng hán khôi ngô cười sảng khoái, cứ như là chuyện không vui vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
"Không! Phải trả, chúng ta sẽ trả lại, nếu không thì người khác sẽ cho rằng Ca Lạp thôn chúng ta lấy thế hiếp người!"
Bộ Phàm đương nhiên nghe thấy đối thoại của Hồ Hán và tiểu đệ, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, có thể đem chuyện này giải quyết xong là được.
Vương Lão Tứ vừa nghe không cần trả bạc thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó nghe thấy lời của Bộ Phàm thì sắc mặt thoáng cái đã suy sụp.
Tiểu thôn trưởng này không phải là lừa hắn ta đấy chứ?
"Nói đi, Vương Lão Tứ nợ các ngươi bao nhiêu bạc!"
Bộ Phàm cũng không biết Vương Lão Tứ nghĩ cái gì, nhìn về phía Hồ Hán nói.
"Thôn trưởng làm việc quang minh lỗi lạc, Hồ Hán ta bội phục!" Hồ Hán ôm quyền nói.
"Bớt nói những lời vô dụng kia đi, nói đi, Vương Lão Tứ rốt cuộc mượn sòng bạc các ngươi bao nhiêu bạc?" Bộ Phàm không chút khách khí nói.
"Được, thôn trưởng đúng là người quyết đoán, Vương Lão Tứ mượn sòng bạc của chúng ta ba mươi lượng, không biết thôn trưởng định hôm nay trả hay là chờ ngày khác trả?"
Hồ Hán không vì lời của Bộ Phàm mà tức giận, hắn ta lăn lộn ở sòng bạc nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một cái phần ngoan độc cũng vô dụng, có đôi khi còn cần phải biết linh hoạt.
Dân làng xung quanh nghe thấy ba mươi lượng thì không khỏi hít sâu một hơi, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới Vương Lão Tứ lại dám mượn nhiều bạc như vậy.
Ánh mắt Bộ Phàm lạnh lùng nhìn về phía Vương Lão Tứ: "Trong nhà ngươi bây giờ còn bao nhiêu bạc?"
"Không có, một đồng bạc cắc cũng không có!" Vương Lão Tứ lắc đầu nói.
"Thôn trưởng, trong nhà còn có hai lượng, ta lấy cho ngài!"
Lúc này tức phụ của Vương Lão Tứ sớm đã lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy đi vào trong phòng.
Vương Lão Tứ hận không thể ngăn tức phụ lấy tiền ra, nhưng xung quanh nhiều ánh mắt nhìn như vậy, trong lòng hắn ta thầm mắng một tiếng.
Bà nương ngu xuẩn này.
Xem tối nay hắn ta giáo huấn như thế nào.
Bởi vì nhà Vương Lão Tứ không lấy được nhiều bạc như vậy, dân làng xung quanh nhao nhao về nhà, đem tiền tích cóp trong nhà lấy ra cho nhà Vương Lão Tứ mượn trước.
Nhất là Lý Nhị gia cho mượn nhiều nhất, một nửa bạc cũng do Lý Nhị gia bỏ ra.
"Hồ Hán ta tin tưởng các ngươi, giấy nợ này trả lại cho thôn trưởng."
Hồ Hán ném một túi bạc cho thủ hạ bên cạnh, cũng không nói nhảm giao giấy nợ kia cho Bộ Phàm.
"Sau này nếu Vương Lão Tứ lại đi sòng bạc nhà ngươi nữa, vậy thì cứ trực tiếp chặt đứt chân đưa về là được!" Bộ Phàm nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp xé đi.
"Được, nghe theo thôn trưởng!"
Hồ Hán lầm bầm dưới đáy lòng.
Đừng nói là Vương Lão Tứ, về sau chỉ cần là một người trong thôn này thì tuyệt đối không cho vào.
Đợi Hồ Hán mang theo đám thủ hạ rời đi.
【Hoàn thành nhiệm vụ người phụ nữ đáng thương. 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 40.000 điểm kinh nghiệm x2】
【Bởi vì ngươi đã bảo vệ thôn dân trong làng, phần thưởng: 50.000 điểm kinh nghiệm x2. 】
【Thiên Ma Sách thăng cấp. 】
【Đại Lực Kim Cương Chưởng thăng cấp. 】
【Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp. 】
...
Ngay lúc này Bộ Phàm cũng không có tâm tư chú ý những thứ này.
"A!"
Hắn nâng một cước lên đạp ngã Vương Lão Tứ xuống đất.
"Hay cho Vương Lão Tứ nhà ngươi, chẳng những đi sòng bạc đánh thua bạc, còn dám bán tức phụ cho sòng bạc, làm con nợ cờ bạc, ngươi muốn hưu vợ, có thể nói một tiếng trong thôn có rất nhiều hán tử không cưới được vợ!"
Dân làng xung quanh thấy Bộ Phàm như thế thì giật nảy mình.
Phải biết rằng Bộ Phàm từ trước đến nay luôn hòa thuận với mọi người, đối với trưởng bối lại càng tôn trọng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bộ Phàm tức giận đến như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện mà Vương Lão Tứ làm, trong lòng bọn họ cũng đồng thời xuất hiện một ý nghĩ.
Nên làm thế!
Nên đá chết vương bát đản này.
"Lời này của thôn trưởng nói có đạo lý, Vương Lão Tứ, nếu ngươi không muốn tức phụ nữa thì cứ nói với Tống Lại Tử ta, Tống Lại Tử ta còn đang lo không có tức phụ làm ấm giường."
"Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đối xử với Nhị Cẩu như con trai ruột của mình!"
Tống Lại Tử đứng bên cạnh cười vui vẻ nói.
"Cút mẹ nhà ngươi!"
Vương Lão Tứ che ngực đau đớn, mắng to một tiếng.
"Xem ra một cước vừa rồi hơi nhẹ, còn có sức lực mắng người?"
Bộ Phàm vừa nhấc chân lên lại khiến Vương Lão Tứ trên mặt đất sợ tới mức vội vàng di chuyển về phía sau.
"Đừng mà thôn trưởng, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa, lần sau nếu ta dám đến sòng bạc, ta sẽ không được chết tử tế!"
Vương Lão Tứ biết mình đuối lý, vội vàng thề với trời.
"Ngươi còn muốn có lần sau?" Bộ Phàm nhíu mày.
"Không có lần sau! Không có lần sau! " Trong lòng Vương Lão Tứ lộp bộp, vội vàng lắc đầu.
"Vậy bạc nợ hương thân đâu?" Bộ Phàm lại hỏi.
"Hương thân yên tâm, bạc thiếu của hương thân, Vương Lão Tứ ta sẽ nhanh chóng trả lại!" Vương lão Tứ nhìn về phía thôn dân xung quanh cam đoan nói.
"Ngươi chẳng những phải trả, còn phải trả lại lãi cho hương thân! !" Giọng điệu của Bộ Phàm lạnh lùng nói.
"Cái gì? Có lãi! "Vương Lão Tứ trợn tròn mắt.
"Vậy ngươi không muốn trả sao?" Ánh mắt Bộ Phàm lạnh lùng.
"Không, không phải vậy! Ta sẽ trả, ta sẽ trả lại!"
Vương lão Tứ vội vàng lắc đầu, ánh mắt tiểu thôn trưởng này cũng quá dọa người rồi, cứ như có thể giết người vậy.