Chương 84: Ta Là Vương Lão Tứ
"Sao mới qua một đêm lại lớn như vậy? Còn mềm mại như thế chứ?"
Hai tay của Vương Lão Tứ nắm lấy hai thỏ trắng lớn, nhéo nhéo mấy cái, cả người ngây dại.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy bàn tay của mình.
Đây đâu phải là tay của một tên hán tử, mà là tay của một phụ nữ.
Vương Lão Tứ nghĩ tới điều gì, nhanh chóng chạy đến trước gương đồng.
Nhìn vào trong gương, hắn ta nhìn thấy tức phụ của mình.
"A!"
Một tiếng la hét thất thanh truyền ra.
"Nương, người làm sao vậy?"
Nhị Cẩu từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy nương ngồi bệt trên mặt đất, vội vàng tiến lên hỏi.
"Nhị Cẩu, ta biến thành nương ngươi rồi!" Sắc mặt của Vương Lão Tứ tái nhợt nói.
Cái đầu nhỏ của Nhị Cẩu tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hắn phát hiện đột nhiên có chút không hiểu lời nương của hắn nói có nghĩa là gì.
"Nương, nương nói sao ta nghe không hiểu?" Nhị Cẩu gãi đầu nói.
"Không đúng, không đúng, ta nhất định là đang nằm mơ!"
Sắc mặt của Vương Lão tứ sợ hãi, lấy tay tự nhéo mình một cái, một cỗ đau đớn từ cánh tay truyền đến, đau đến mức hắn ta nhe răng trợn mắt.
"Nương, người bị làm sao vậy chứ? Sao người lại tự nhéo mình?" Nhị Cẩu vội vàng giữ chặt tay Vương Lão Tứ.
"Làm thế nào đây, có lẽ cái này không phải là một giấc mơ?" Vương Lão Tứ nắm lấy bả vai nhị cẩu: "Nhị Cẩu, ngươi nói cho ta biết, ta có phải đang nằm mơ không?"
"Nương, người đang nói cái gì vậy?" Vai của Nhị Cẩu bị nắm đến đau nhức.
"Mới sáng sớm phát điên cái gì chứ?"
Vương Lão Tứ nhìn một hán tử giống y như đúc bản thân đi vào từ bên ngoài.
Cả người hắn ta không khỏi nổi da gà.
Nếu như nói hắn ta biến thành tức phụ của hắn, vậy hán tử trước mắt này là ai?
Chẳng lẽ là Lưu Thủy Tú?
"Nhị Cẩu, đã đến lúc đi học tư thục rồi!"
Tên hán tử nhìn Nhị Cẩu một cái.
"Ồ! Nhưng người không thể đánh nương của con! Nhị Cẩu nhìn thoáng qua nương nhà mình nói.
"Được rồi được rồi!" Hán tử kia không kiên nhẫn nói.
Đợi Nhị Cẩu ra khỏi cửa.
Vương Lão Tứ hoảng sợ chạy đến trước mặt mình: "Lưu Thủy Tú, có phải là bà không!"
"Mẹ nhà bà có phải ngủ đến ngốc luôn rồi hay không? Nói gì đó!"
Hán tử kia tức giận nhìn Vương Lão Tứ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại hai thứ như thỏ trắng lớn ở trước ngực của Vương Lão Tứ.
"Ông muốn làm gì?"
Vương Lão Tứ bị nhìn đến rợn tóc gáy, thân thể không khỏi lùi lại về phía sau.
"Ta muốn làm gì? Bà rõ ràng biết mà!"
Nhìn hán tử trước mặt lộ ra nụ cười, có thể thấy rõ Vương Lão Tứ có ý đồ gì.
"Ngươi đừng tới đây, ta không phải Lưu Thủy Tú, ta là Vương Lão Tứ!" Vương Lão Tứ hoảng sợ nói
"Lão nương ngươi lại nói nhảm cái gì, ngươi là Vương Lão Tứ thì ta là ai? Không phải hôm qua bị ta đánh đến choáng váng rồi chứ?"
Hán tử bị tức phụ nhà mình nói có chút bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của tức phụ nhà mình thì không khỏi khơi niềm hưng phấn trong lòng.
"Ngươi đừng tới đây!"
Nhìn nụ cười trên khóe miệng hán tử giống y như đúc trước mặt, tóc gáy Vương Lão Tứ dựng thẳng, cầm cây kéo trên bàn run rẩy nói.
"Ta là Vương Lão Tứ, ta không phải Lưu Thủy Tú, ngươi không được tới đây!"
"Ngươi có gan thì đâm đi, xem lão tử có cắt đứt chân của ngươi không!"
Hán tử kia không chút sợ hãi, lập tức nhào tới, vẻ mặt của Vương Lão Tứ sợ hãi, bàn tay cầm kéo vung loạn lên.
"Xoẹt!"
Hàn quang kéo chợt lóe lên xẹt qua bụng của hán tử, cũng may hán tử nhanh tay nhanh mắt thu bụng lại, cây kéo đúng lúc xẹt ngang xiêm y của hắn ta.
"Hay cho Lưu Thủy Tú ngươi, ngươi thật sự dám đâm!"
Hán tử hoàn toàn tức giận, vung một cái tát lên mặt của Vương Lão Tứ.
"Bốp" một tiếng.
Đầu của Vương lão Tứ bị đập đến váng đầu hoa mắt.
Cả người ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất.
Nhưng không đợi hắn ta phản ứng lại, hán tử giống mình y như đúc trước mặt kia cởi thắt lưng ra tựa như mãnh thú xổng chuồng, nhào về phía Vương Lão Tứ.
"Đừng tưởng rằng có thôn trưởng che chở thì lão tử không dám động đến ngươi, xem hôm nay lão tử giáo huấn ngươi như thế nào!"
...
Không biết đã qua bao lâu.
Ánh mắt của Vương Lão Tứ vô thần nhìn về phía xà nhà.
Giống như một miếng thịt chết nằm trên bàn, ánh mắt không hề có màu sắc nào.
"Cũng không phải là lần đầu tiên, sao làm giống như hoàng hoa đại khuê nữ thế, người không biết còn tưởng rằng vừa nãy lão tử lại đánh ngươi!"
Hán tử ở một bên cúi đầu nhấc quần lên: "Mau đứng lên, còn nằm làm cái gì, lão tử đói bụng rồi, mau đi nấu cơm cho lão tử, nằm như thế là muốn lão tử đói chết sao!"
Nói xong, Vương Lão Tứ dùng chân đá đá như đá con cá chết.
Nấu ăn à?
Cuộc đời Vương lão Tứ không chút luyến tiếc, quay đầu nhìn về phía hán tử giống bản thân y như đúc trước mắt.
Là mơ!
Đây hẳn là một giấc mơ!
Tất cả mọi thứ vừa rồi là một giấc mơ!
"Ngay cả lời của lão tử cũng không nghe, là thấy vừa rồi lão tử giáo huấn ngươi còn chưa đủ sao!"
Thấy hán tử giống mình y như đúc lại giơ cánh tay lên, đáy lòng Vương Lão Tứ theo bản năng dâng lên một chút sợ hãi, cả người bỗng nhiên run rẩy.
Trong đầu hiện lên từng cảnh bị đánh.
Còn có cảm giác đau đớn vừa trải qua.
"Ta làm, ta làm liền đây!"
Giờ phút này cả người Vương Lão Tứ đau nhức, chịu đựng đau đớn truyền từ đùi đến, run rẩy đi vào phòng bếp.
"Thật đúng là tiện nhân thiếu đánh!"
Tên hán tử kia hùng hổ nói một tiếng.
Cả người Vương Lão Tứ run lên.
Tên hán tử này là hắn ta?
Không đúng!
Tên hán tử này chắc chắn không phải là hắn ta.
Hắn sẽ không hung dữ với Lưu Thủy Tú như vậy!
Càng không thô bạo như thế.
Người này nhất định là đang giả mạo mình, mà hắn ta mới là Vương Lão Tứ thật sự.
"Còn không nhanh lên!" Hán tử kia gầm gừ một tiếng.
Vương Lão Tứ sợ tới mức vội vàng đến phòng bếp, đưa bánh bao nóng lên rồi bưng dưa chua ra.
"Đúng là chậm chạp!"
Tên hán tử kia tức giận trừng mắt nhìn Vương Lão Tứ một cái, cầm đũa lên gắp dưa chua bỏ vào miệng, cắn một miếng bánh bao lớn.
Vương Lão Tứ vừa ngồi xuống, hán tử kia nhất thời nổi giận, vỗ mạnh lên bàn.
"Ngươi làm cái gì vậy, lão tử đang ăn cơm, ngươi dám ngồi xuống?"
Vương Lão Tứ theo bản năng lập tức đứng dậy, nỗi sợ hãi trong lòng lại dâng lên.
Hắn ta không thể hiểu tại sao trong lòng lại sợ hãi người trước mặt như vậy.